Yuli nhìn thấy lực chú ý của ma long đều bị trà sữa hấp dẫn đi, liền kinh hãi thất sắc, ở trong tầm mắt hoảng sợ của Orly mà hốt hoảng bổ nhào về phía ma long, vừa nhào tới vừa la hét:
“Trước tiên đừng nói về trà sữa nữa, vật mẫu gì đó đâu, rút máu gì đó nữa đâu? Mau nhanh lên! Tôi chuẩn bị tốt rồi! Dù là cắt cổ hay là cắt cổ tay thì tôi đều có thể được hết nha ——”
Cái trà sữa không có thêm đường này thì uống có gì ngon chứ?
Cô muốn quay trở về nhà! Cô muốn uống một miếng! Muốn uống HeyTea! Thêm loại thạch pudding đậu đỏ nữa!!
“Chậc.”
Ma long bị cô chọc tức chậc một tiếng cáu kỉnh, giây tiếp theo sau đó, Yuli bị ánh sáng chói mắt bao phủ, bất đắc dĩ phải nhắm chặt mắt lại.
Chờ đến khi mở mắt ra, gáy cô giống như bị một bàn tay ai đó giữ chặt lại, trán cô cũng bị một thứ gì đó ấn vào.
— A, hình như là một khuôn mặt.
Chính xác mà nói, thì đó là một khuôn mặt vô cảm, nhưng lại vô cùng đẹp mắt.
Sắc mặt của anh ta hơi tái nhợt, không giống như bị bệnh, mà giống như sương mù bao phủ ở chân núi, lộ ra thần thái thánh khiết thoát tục.
Nhưng trong đôi mắt ấy chẳng có chút sự dịu dàng thương xót nào, con ngươi sâu thẳm như chứa non sông núi biếc trăng hoa nở rộ, cái duy nhất không có ở đây chính là độ ấm tình cảm của con người.
Anh ta lạnh lùng trầm tĩnh, giống như được sinh ra từ một tảng đá băng lạnh lẽo ở trên đỉnh núi thánh.
“Đừng ồn ào nữa.”
Ma long giữ chặt gáy của Yuli, trán anh ta kề sát vào trán của cô, buộc cô phải ở một khoảng cách rất gần đối diện với anh ta.
Đôi con ngươi vàng kim nóng rực như dòng dung nham đang chảy.
Hơi thở cực kỳ hung hăng mang theo tính xâm lược trong nháy mắt bao phủ lấy cô.
Mặc dù hóa thành hình thái của con người, nhưng loại cảm giác áp bách này vẫn là sự kinh hãi nằm ngoài phạm vi của con người.
“Nếu như ngươi còn ồn ào nữa thì ta sẽ đem ngươi treo ở bên ngoài, bị bỏ đói đến chết thành vật mẫu.”
Yuli chưa từng thấy qua dung nhan xinh đẹp đến mất hồn như vậy ở trên đời, qua một hồi lâu sau mới quay lại suy ngẫm lời nói vừa rồi của hắn.
…… Đáng ghét!
Ma long ác độc này cư nhiên nhìn ra cô sợ bị đói bụng ư!!
Nhìn vào cái túi da đẹp đến không thể tin được của ma long trong hình dạng con người, bất kỳ tín đồ nào có lòng kính ngưỡng các vị thần linh đều sẽ cảm thấy được năng lượng thần bí không thể nói được ở trong hắc ám, nhưng mà Yuli là một con người theo chủ nghĩa duy vật kiên định nên đối với việc này không hề phát hiện ra, thậm chí còn hung dữ can đảm nhào đến phía trước ——
Ola ola ola!!!
Xem ta đây cào nát cái mặt của ngươi đồ lừa gạt này!
Yuli như một mãnh thú bổ nhào vào ma long, thiếu chút nữa như muốn khắc sâu trên mặt về việc cô muốn đưa đầu cho người ta.
Ma long lạnh nhạt nhìn cô một cái, ngay cả chân cũng không nhấc lấy một chút, chính là không chút cảm xúc đưa tay nắm lấy đầu của cô gái, giống như thành công phong ấn được con mãnh thú đang giương nanh múa vuốt này.
Yuli đang duỗi thẳng cả tay ra cũng không thể tiếp cận được ma long kiểu: ???
Mẹ nó cái này lực sát thương không cao, nhưng tính vũ nhục thì cực cao nha!
Ma long đang giữ chặt Yuli đưa mắt liếc nhìn về phía chất lỏng với mùi thơm kỳ lạ ở trong tay, vẻ mặt thậm chí có thể được gọi là chăm chú.
Ba giây sau đó, anh ta ngửa đầu uống cạn bình trà sữa.
Yuli: Tại sao lại uống nó chứ!??
Orly: Hu hu, trà sữa của ta mà QAQ
Sau khi một ngụm uống cạn hết trà sữa, ma long nhìn vào chiếc bình thấy đáy kia, trầm tư trong chốc lát.
“Ta đổi ý rồi.”
Anh nhét chiếc bình vào trong tay Yuli còn đang cào loạn xạ giữa không trung.
Yuli đang muốn cào người không hiểu tại sao lại bị nhét vào trong tay một chiếc bình, còn chưa kịp hiểu tại sao, liền nghe được một tin động trời.
“Yulia Farissian.”
Thiếu niên tuấn mỹ từ trên cao nhìn xuống cô một cách trịnh thượng.
“Hãy từ bỏ những trò khôi hài vụng về của ngươi, thần phục ta, ta sẽ ban cho ngươi sinh mệnh vĩnh cửu như mặt trời và mặt trăng, thần chú ma thuật hùng hậu như núi sông bạt ngàn, từ nay về sau, ta chính là vị thần duy nhất mà ngươi phụng dưỡng.”
Yuli quả thực không ngờ sự tình sẽ phát triển đến bước này, cô do dự trong chốc lát, thăm dò hỏi:
“..... Tôi có thể hỏi vì sao ngài lại đổi ý không?”
“Không thể.”
Thiếu niên rũ mắt, dùng ngón tay hiện rõ các khớp gõ nhẹ vào chiếc bình bằng vàng trên tay của cô.
“Ngươi chỉ cần biết rằng, những ngày về sau thì mỗi ngày ngươi chỉ cần làm một ly nước như này đưa đến trước mặt ta, là được.”
…… Mặc dù là như vậy.
Nhưng anh đã giải thích rõ ràng lý do là tại sao đâu chứ? Ma long đại nhân cúi đầu vì một ly trà sữa ư.