Ma long lần này thật sự là dùng ánh mắt để nhìn người bị bệnh thần kinh mà nhìn Yuli.
Nhưng anh không nói câu nào, trực tiếp bay qua đem cô xách lại đây, ném thẳng vào chính giữa cái giường đá lạnh như băng.
Anh chỉ nói ngắn gọn:
“Câm miệng lại, đi ngủ.”
Yuli: …… Người này có vẻ không đúng cho lắm.
Cô vốn tưởng rằng ma long mang cô đến đây là muốn đổi cách thức khác để gϊếŧ mình.
…… Hóa ra là đến đây để ngủ thật à!
Thế thì đây là một vấn đề lớn rồi đây, cho nên cô hoảng sợ một chút.
Nhưng mà cô còn chưa kịp hoảng sợ đến ba giây, thì đôi cánh rồng khổng lồ ấy đã bao phủ lấy toàn bộ cơ thể của cô, giống như một chiếc ô lớn, không một kẻ hở mà ngăn cách hết mọi tia sáng cuối cùng.
Thiếu nữ giống như một đàn chim non nhỏ bé, rụt rè ở dưới đôi cánh rồng của ma long.
Vài giây sau đó, cô thử thăm dò, cẩn thận thay đổi tư thế cho thoải mái một chút, nhưng không may lại đá trúng cánh của ma long.
Thế nhưng ma long lại không hề có một động tĩnh nào.
Không chỉ không nhúc nhích, mà Yuli còn mơ hồ nghe thấy được tiếng hít thở chậm rãi đều đặn của anh ta.
…… Anh ta sẽ không phải thực sự là đang ngủ, đúng không?
Sau hơn nửa giờ đồng hồ chờ đợi, Yuli đã bị sốc khi phát hiện ra —
Thực sự là đang ngủ!
Anh ta lại có thể ngủ như thế này!!!
Yuli đầu đầy dấu chấm hỏi hoàn toàn không hiểu được đây là cái hành động gì.
Anh ta muốn đi ngủ, thì tại sao lại bắt cô đi cơ chứ? Hơn nữa cũng không có làm chuyện gì kỳ lạ đối với cô, chỉ là đem cô đè ở dưới cánh rồi ngủ thϊếp đi?
Chỉ có vậy?
Chỉ có vậy thôi á???
Chờ thêm một lúc nữa, Yuli lại thử vươn tay ra, tò mò chạm vào đôi cánh rồng thần kỳ này.
Là rồng thật này.
Yuli người chưa từng thấy qua mặt hàng nào như thế này trước đây, không khỏi nhịn được chạm thêm hai cái.
Không giống với động vật máu lạnh trong trí tưởng tượng của cô, nhiệt độ cơ thể của ma long hình như rất cao, chiếc giường đá vốn lạnh lẽo như băng ban đầu đã được sưởi ấm bằng nhiệt độ cơ thể của ma long, dường như cũng không phải là khó chịu đựng đến như vậy.
Hơn nữa, lúc này ma long tựa hồ đã ngủ say, cùng với tiếng hít thở vững vàng chậm rãi của anh ta, làm cho Yuli quả thực có vài phần buồn ngủ.
…… Cũng không thể trách được tâm tư lớn của cô, bởi vì ma long kia căn bản hoàn toàn không phát ra một chút sát khí nào.
Mí mắt chiến đấu một hồi lâu sau, sự cảnh giác ít ỏi của Yuli không kéo dài được bao nhiêu phút, cuối cùng cũng mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.
Trong hang động không có lấy nổi một tia nắng mặt trời, cô kỳ thật cũng không biết mình đã ngủ trong bao lâu, khi tỉnh dậy thì tiếng hít thở của ma long vẫn còn đều đều chậm rãi ở bên tai như cũ, không có một chút dấu hiệu tỉnh dậy nào.
Yuli lại bắt đầu thăm dò ở ranh giới sinh tử.
“...... Ma Long đại nhân?”
Ma long không có phản ứng gì.
Yuli nghĩ rằng chắc do giọng nói của mình còn quá nhỏ, đang muốn vươn đầu chui ra ngoài, đột nhiên cô phát hiện ra một vấn đề nghiêm trọng.
…… Mẹ nó.
Cô không thể đẩy anh ta ra được.
Thân thể của rồng quá mức khổng lồ so với con người, chỉ là bị đôi cánh bao phủ lại, ở dưới tình huống ma long ngủ say, thì thân thể yếu ớt của Yuli, cũng tuyệt đối không có cách nào dễ dàng đẩy ra được.
Yuli sững sờ ngay tại chỗ.
Ma long vốn là ngủ say quanh năm, nếu tùy ý ngủ thì đến tận mười mấy năm — cũng không cần lâu đến như vậy, ngủ tầm mười ngày thôi, Yuli sẽ chết vì đói ngay dưới đôi cánh của anh ta.
Không, không được.
Chết vì đói cũng là quá thảm thương rồi đi.
Sắc mặt Yuli trắng bệch, trong bụng trống rỗng vang lên từng tiếng ọc ọc.
Nhắc mới nhớ, từ khi cô đến thế giới này cho đến hôm nay, cô chưa từng ăn qua được bất kỳ thứ gì.
“Ma Long đại nhân trời sáng rồi ngài mau tỉnh dậy đi chứ!!”
Vẻ mặt Yuli đau khổ cùng cực mà hét lên.
“Ngài nếu muốn gϊếŧ tôi thì có thể, có thể cho một lần thống khoái được hay không!!!”
Sớm biết như thế này, còn không bằng ngày hôm qua bị fan não tàn kia đâm một đao chết cho rồi!
“Chíp — chíp —”
Cùng với tiếng chim hót líu lo từ xa xôi, Yuli dừng ngay tiếng la hét vô dụng của mình.
Tiếnh vỗ cánh trên bầu trời ngày càng nghe rõ ràng hơn, nhanh chóng hạ cánh xuống gần khu vực của cánh ma long.
Qua một kẽ hở, Yuli bắt gặp được một đôi mắt màu xanh biếc.
“Ngươi chính là cô gái có thể ngăn cách tiếng ồn do Kaus đại nhân mang về đúng không?”
…… Ngăn cách tiếng ồn?
Yuli không suy nghĩ nhiều về điều đó, thậm chí cô còn còn không có ngạc nhiên khi biết được con chim lông đỏ đó có thể nói chuyện được:
“Ngươi là sủng vật của Ma Long đúng không? Giúp ta một chút, ngươi đánh thức chủ nhân của ngươi tỉnh dậy được không?”
Sau khi nghe xong những lời nói của Yuli, tiếng hót líu lo của chim lông đỏ liền trở nên giận dữ.
“Ta không phải là sủng vật! Ngươi mới chính là sủng vật đấy! Ta là thần hầu! Là Orly đại nhân vĩ đại! Là Phượng Hoàng duy nhất ở trên đời này.”
Phượng Hoàng tự xưng là Orly phịch phịch vỗ cánh, nghiễm nhiên tính tình rất nóng nảy.
“Sao ngươi dám bất kính với Phượng Hoàng của Kaus đại nhân, Orly đại nhân ta đây tuyệt đối sẽ không giúp ngươi! Ngươi cứ chờ bị Kaus đại nhân bóp chết đi!”
Nếu có thể trực tiếp xong hết mọi chuyện thì thật tốt quá rồi.