Chương 7: Bạch Viêm ngửi dươиɠ ѵậŧ phát da^ʍ [buộc chặt dươиɠ ѵậŧ][ khát cầu bị đét mông ]

Chương 7: Bạch Viêm ngửi dươиɠ ѵậŧ phát da^ʍ [buộc chặt dươиɠ ѵậŧ][ khát cầu bị đét mông ]

Tư Thanh thật vất vả mới trở lại được ký túc xá, muốn an tĩnh nghỉ ngơi trong chốc lát. Nhưng vọng tưởng như vậy rất nhanh đã bị phá vỡ.

Sau khi hắn vào cửa, liền nhìn thấy Bạch Viêm đang nghiêm túc đọc sách trên án thư, nỗ lực học tập. Biểu tình lãnh đạm. Nhưng Tư Thanh biết đây mới là bộ dáng bình thường của Bạch Viêm, cũng là thái độ bình thường của cậu trước khi bị thôi miên.

Bạch Viêm vào lúc bình thường, đã rất lâu Tư Thanh không gặp được. Hắn nhìn bộ dáng nghiêm túc của Bạch Viêm, trong nháy mắt hoảng hốt.

Nhưng Bạch Viêm cũng đã nghe được âm thanh mở cửa, cậu ngoái đầu nhìn lại, sau khi phát hiện là Tư Thanh, ánh mắt sáng lên, gương mặt nhanh chóng đỏ ửng.

“Tư Thanh, cậu, cậu đã về.” Cậu ngồi trên ghế, ngượng ngùng khép lại hai chân. Làm sao bây giờ, vừa nhìn thấy Tư Thanh phía dưới cậu đã ướt đẫm, nếu Tư Thanh phát hiện có cảm thấy cậu rất da^ʍ ghét bỏ cậu không.

Nhưng, nhưng mà, nếu cậu mở đùi ra cho Tư Thanh nhìn bộ dáng dâʍ đãиɠ của bản thân, Tư Thanh có thể vì tức giận mà hung hăng trừng phạt tội cậu da^ʍ bằng cách cᏂị©Ꮒ cậu hay không...

Ô... dươиɠ ѵậŧ Tư Thanh, rất muốn...

Tư Thanh vừa thấy bộ dáng này của cậu, biết ngay cậu lại bắt đầu phát da^ʍ, âm thầm chảy một giọt nước mắt, nghiêm túc nói: “Bạch Viêm, mau đứng lên. Ghế dựa lại bị dâʍ ŧᏂủy̠ của cậu làm cho ướt bây giờ.”

Tư Thanh thật sự không có cách, mấy ngày ban đầu cậu quá ngây thơ, sau đó đã trải qua kết cục mọi đồ trong nhà bị Bạch Viêm chạm qua đều sẽ bị dâʍ ŧᏂủy̠ làm cho ướt nhẹp.

Đặc biệt là khăn trải giường của hắn!

Hơn nữa, án thư chỉ có một cái, ghế dựa cũng chỉ có một cái! Mỗi khi bị Bạch Viêm làm dơ, Tư Thanh đều phải tự rửa sạch, dần dà, Tư Thanh đi học khôn. Hạn chế phạm vi hành động của Bạch Viêm.

Bạch Viêm bị mắng nên giật mình một cái, trực tiếp ngã từ trên ghế xuống, hạ bộ quần trực tiếp ướt đẫm, hóa ra bởi vì nghe một câu kia Bạch Viêm liền bắn ra.

Ô ô, đây đều là bởi vì cậu quá da^ʍ, nếu không phải cậu chảy nước nhiều như vậy, sẽ không làm dơ đồ vật. Tư Thanh cũng sẽ không bối rối như vậy. Bạch Viêm ô ô nuốt nước bọt. Nhưng là rất thích biểu tình này của Tư Thanh, bộ dáng nghiêm khắc mắng của hắn thật quá tuyệt vời.

Bạch Viêm cứ thế lại cứng.

Nhưng bởi vì Tư Thanh vừa mới trải qua chuyện của Trình Nghệ Toàn, tâm hồn rất mỏi mệt, một chút tâm tư cᏂị©Ꮒ Bạch Viêm cũng không có. Nhưng là nếu không xử lý Bạch Viêm, mọi chuyện sẽ trở nên rất phiền toái.

“Hôm nay cậu chỉ được ngửi dươиɠ ѵậŧ tôi mà tự an ủi, không được bắn tinh, bằng không thứ này của cậu sẽ thật sự bị phế.” Tư Thanh đi qua, xác nhận trên ghế không có dâʍ ŧᏂủy̠ của Bạch Viêm mới ngồi xuống.

Sau đó cho Bạch Viêm chui vào dưới án thư tự xử lý.

“Hôm nay chỉ cho phép ngửi, cái gì cũng không cho làm, chạm vào cũng không được! Đây là trừng phạt tội cậu phát da^ʍ.” Sau khi nói như vậy, Tư Thanh bắt đầu tự hỏi về hệ thống.

Bạch Viêm ngồi dưới án thư vừa hưng phấn lại vừa ủy khuất, chỉ có thể ngửi dươиɠ ѵậŧ Tư Thanh, chỉ có thể ô ô, Tư Thanh không cho cậu chạm vào, cũng không cho liếʍ. Ô ô... Đều do cậu quá da^ʍ, nếu cậu không da^ʍ như vậy, Tư Thanh sẽ không buồn rầu như thế.

Cậu trầm mê mà đem toàn bộ mặt đều nhét vào chỗ hạ bộ Tư Thanh, bởi vì không thể đυ.ng vào, cậu cũng không dám kéo khóa kéo xuống, chỉ có thể liều mạng cách quần hít vào thật sâu, muốn hít toàn bộ hương vị dươиɠ ѵậŧ Tư Thanh vào trong mũi mình, sau đó hít vào trong bụng, giống như toàn bộ thân thể cậu đều bị Tư Thanh dùng dươиɠ ѵậŧ cᏂị©Ꮒ từ đầu đến cuối.

Ô... Làm sao bây giờ, chỉ là được ngửi hương vị cậu đã chảy nước, chỉ là Tư Thanh không cho cậu bắn ra. Bạch Viêm nghĩ đến lời Tư Thanh nói, quyết tâm, duỗi tay nhét vào trong quần, sau đó hung hăng dùng tay véo, véo mềm dươиɠ ѵậŧ.

Chỉ là nước ở mặt sau của chảy càng lúc càng nhiều, chỉ cần tưởng tượng đến đau đớn này là vì mệnh lệnh của Tư Thanh, cậu nhịn không nổi lại muốn động dục.

Trong khoảng thời gian này, bởi vì Bạch Viêm luôn khát cầu Tư Thanh đánh mông cậu, trong khoảng thời gian ngắn, mông cậu đã trở nên rất lớn.

Nhưng Tư Thanh đã không đánh cậu vài ngày, mông cậu đã khôi phục bình thường, không hề có dấu vết xanh tím, chỉ là không biết vì cái gì mông lại không nhỏ xuống, còn sưng lớn như lúc mới bị đánh.

Ô... Tật muốn bị đét mông, nhưng cậu thật quá da^ʍ, Tư Thanh không thích đánh mông cậu.

Nghĩ như vậy, Bạch Viêm phát hiện dươиɠ ѵậŧ lại bản thân cứng. Không có biện pháp, Bạch Viêm cởi dây giày của mình, sau đó quấn quanh dươиɠ ѵậŧ bản thân, dùng sức thắt một nút. Lúc này mới hài lòng.

Hắn một bên liều mạng ngửi hương vị dươиɠ ѵậŧ Tư Thanh, một bên duỗi hai tay đến chỗ mông, bẻ hai cánh mông ra, hậu huyệt tức khắc phát ra một tiếng “phụt”, dâʍ đãиɠ cực kỳ.

Cậu cứ thế thưởng thức mông mình, kéo ra rồi ép lại, nghe hậu huyệt bởi vì động tác của mình mà phát ra tiếng nước.

Chẳng sợ hậu huyệt đã muốn nổi điên, cậu cũng không dám chạm vào.

Đây là huyệt da^ʍ của cậu, hắn lỗ da^ʍ. Là nơi chỉ có Tư Thanh được phép tùy ý đùa bỡn, những người khác cho dù là chính cậu cũng không thể tùy tiện chơi. Chỉ có Tư Thanh có thể dùng, nếu để cậu chơi lỏng Tư Thanh nhất định sẽ ghét bỏ cậu.

Hô... Thật thoải mái, thật thoải mái, chỉ cần là của Tư Thanh, đều thật sướиɠ~

Ngửi hương vị của Tư Thanh, Bạch Viêm cao trào trong tâm lý lâm một lần lại một lần.

...

Mà bên này, Tư Thanh đang tự hỏi chuyện của Trình Nghệ Toàn. Tại sao lại như vậy? Hệ thống vì hắn đánh mà khởi động công năng bảo hộ sao? Không đúng, trước kia hắn từng bị rồi, khi đó hệ thống không có phản ứng gì cả. Phán định này cuối cùng là sinh ra như thế nào?

Hơn nữa, lúc thôi miên, vì cái gì hắn lại trở nên kỳ quái như vậy? Chẳng lẽ là hình thức thôi miên kia có vấn đề sao?

Đáng giận! Làm thế nào cũng nghĩ không ra! Tư Thanh bực bội vò đầu.

Nói cho cùng, cái hệ thống này từ đâu tới!! Vì cái gì phải khiến cho nhân sinh bình tĩnh của hắn phiền toái lớn như vậy!! Khó chịu!

Vốn dĩ chỉ một Bạch Viêm hắn đã không chịu được, hiện tại còn nhiều thêm một Trình Nghệ Toàn! Đáng giận, chết mất, thật muốn chết!

[ ký chủ vì hệ thống mà phiền não sao? ]

Âm thanh máy móc lạnh băng đột nhiên xuất hiện trong đầu, làm cho Tư Thanh sửng sốt, hệ thống này cư nhiên chủ động nói chuyện?

[ đúng vậy ký chủ, bổn hệ thống vốn đã có công năng trí tuệ AI, chỉ là lúc trước không đủ năng lượng, không thể khởi động. ] Hệ thống giống như đọc tâm, trực tiếp giải đáp thắc mắc của Tư Thanh.

Năng lượng?

[ đúng vậy ký chủ, hệ thống cần năng lượng mới có thể duy trì. Mà năng lượng dựa vào đối tượng thôi miên, chất lượng đối tượng thôi miên càng tốt, năng lượng càng nhiều, trình độ ỷ lại đối với ký chủ càng cao, năng lượng hệ thống đạt được càng lớn. ]

Cho nên cưỡng chế thôi miên Bạch Viêm là bởi vì nguyên nhân này sao?

[ đúng vậy ký chủ, nếu hệ thống không có năng lượng sẽ cùng ngài cởi trói, vì bất đắc dĩ nên mới ra hạ sách này. ]

Thế tại sao còn phải thôi miên Trình Nghệ Toàn?

[ bởi vì hệ thống đo lường được ký chủ không muốn chủ động thôi miên người khác, xuất phát từ nhu cầu, hệ thống quyết định tạm thời cướp năng lực thôi miên của ngài, hơn nữa giúp ngài chọn đối tượng thôi miên. Chờ đến khi ký chủ muốn sử dụng năng lực này, hệ thống sẽ trả lại. ]

Đạo lý thì tao hiểu, nhưng vì cái gì sau khi thôi miên đối tượng, tao đều phải làʍ t̠ìиɦ?

[ bởi vì đây là phương thức hiệu suất nhất để đạt được năng lượng. ]

Chẳng lẽ về sau tao phải vì hệ thống mà phục vụ sao? Tư Thanh tức giận.

[ đương nhiên không phải, ký chủ, hệ thống thôi miên vì ngài mà phục vụ. Chờ đến khi năng lượng hệ thống sung túc, ký chủ có thể làm gì thì làm, khôi phục đối tượng thôi miên cũng được. ]

Nhưng quỷ mới biết bao giờ mày đủ năng lượng!

Hoàn toàn là đàn gảy tai trâu. Tư Thanh bất đắc dĩ. Làm sao mà hắn không biết trí tuệ nhân tạo này đang muốn chày cối chứ, nếu hệ thống có thực thể hắn sẽ trực tiếp đạp cho một đạp!

[......] có thể đọc được nội tâm Tư Thanh lúc này hệ thống đang cả thấy may mắn vì bản thân không có thực thể.

Tư Thanh vẫn đang tự hỏi, nhưng lại bị Bạch Viêm phía dưới án thư đánh gãy suy nghĩ. Hắn cúi đầu, nhìn về phía phát ra âm thanh. Mà lúc này người kia lại đang đong đầy nước mắt, cắn môi dưới, đáng thương hề hề nhìn hắn: “Ô, Tư Thanh, cầu xin cậu, da^ʍ tiện lại phát da^ʍ.”

Nói xong, còn nhẹ nhàng xoắn lấy mông lớn trắng nõn còn đang sưng húp.

Tư Thanh biết ý tứ cậu: Bạch Viêm lại muốn đét mông.

Tư Thanh vừa mới bị hệ thống làm cho tức giận, rốt cuộc tìm được một cách phát tiết. Lần này, hắn cũng không cự tuyệt khát cầu của Bạch Viêm, mà là gợi khóe miệng lên: “Được.”