Chương 3: Dọn vào ký túc xá của Cố Tu Diễn

“Ai cũng cần có một cơ hội, một cơ hội khai quật sự hắc ám bên trong nội tâm ngươi.

Ngươi mới có thể biết rằng, bộ dáng thật sự của mình có bao nhiêu đáng sợ.

Nhóm nhân viên cửa hàng ăn uống trợn mắt há mồm nhìn Cố Tu Diễn - người bình thường ôn hòa, đốt ngón tay gân xanh nổi lên, gắt gao nắm chặt tay của thiếu nữ.

Không màng cô thét chói tai đem cô đẩy mạnh lên một chiếc xe hơi màu đen.

Nghênh ngang mà đi.

Trên mặt hắn có tất cả sự cố chấp cùng âm u mà mọi người chưa thấy qua.”

—— trích tự 《giả nam trong học viện quý tộc》 chương 6 《 đánh vỡ 》

Tô Mộ Chi dựa vào cạnh hành lang, ở đằng sau đám người, nhìn Cố Tu Diễn đi vào.

mặt Lư Hâm hiên lên nụ cười ngọt ngấy khiến người ta chướng mắt.

Ánh mặt trời ngây thơ mà nhìn Cố Tu Diễn, vươn tay hướng về phía hắn.

Tay Tô Mộ Chi căng thẳng không tự giác mà nắm chặt cúc áo.

Cố Tu Diễn ruốt cuộc, có nghe thấy hay không....

Trước khi phát sinh sự việc kia, Cố Tu Diễn vẫn luôn là một thiếu niên ôn nhu sạch sẽ.

Mặc cho quần áo cũ nát, hắn cũng sẽ giặt tẩy sạch sẽ.

Là hình tượng nam chủ tươi mát trong các bộ phim thần tượng.

Cho dù yên lặng thừa nhận cực khổ, vẫn như cũ thiện lương ôn hòa động lòng người.

Nhưng……

Hiện tại không giống nhau……

Tô Mộ Chi không khỏi ngẩng đầu nhìn bên trong.

Bóng dáng cô độc của cô, nhìn đặc biệt yếu ớt.

Cố Tu Diễn quét mắt liếc nhìn một cái nhóm giúp việc đang bận rộn.

Tay Lư Hâm vẫn để như cũ, nhưng Cố Tu Diễn trước tiếp làm lơ.

Lư Hâm xấu hổ buông xuống tay gãi gãi đầu.

Cố Tu Diễn ca ca quả nhiên cao lãnh trước sau như một.

Không quan hệ, về sau có thể chậm rãi cảm hóa hắn!

Nhưng cơ hội này thực mau bị bóp chết.

“Tôi không đồng ý.”

Thiếu niên lãnh đạm mà mở miệng.

Các bạn học vây xem mỗi người trên mặt đều là vui vẻ.

Cố Tu Diễn là nam thần của các nam sinh, ai mà không muốn cùng hắn ở cùng một phòng.

Tên tiểu tử thúi mới tới dựa vào cái gì mà gặp vận may cứt chó.

Cho nên kết cục tốt nhất là Cố Tu Diễn ở một mình.

“Nhưng mà……” Lư Hâm nước mắt bắt đầu nhìn quanh, “Nhưng mà trong lớp không có ký túc xá nha, không ở nơi này tôi ở nơi nào……”

“Cậu đi ở cách vách, Tô Mộ Chi cùng cậu đổi.”

Cố Tu Diễn lời nói vừa ra, tất cả mọi người nhìn Tô Mộ Chi trong đám người.

Cũng bao gồm cả Cố Tu Diễn.

“Không được! Tôi không đồng ý! Tôi cùng Mộ Chi ở khá tốt, không đổi!”

Tô Mộ Chi còn chưa nói, người cùng ký túc xá với cô tiểu mập mạp Hàn Huy lập tức phản đối.

Cố Tu Diễn đứng lên, hắn bước một bước, Hàn Huy liền lui một bước.

Hàn Huy sợ tới mức trong tay đùi gà ném xuống đất, nơm nớp lo sợ mà dịch tới chỗ Tô Mộ Chi phía sau lưng.

Tô Mộ Chi bị tiểu mập mạp đẩy nhẹ, nửa bước lảo đảo.

Cố Tu Diễn hai tay đỡ Tô Mộ Chi bả vai.

Tô Mộ Chi 1m7, chỉ có thể ngẩng đầu nhìn Cố Tu Diễn.

Cố Tu Diễn 1m9 hơn một chút.

Cố Tu Diễn cùng Hàn Huy, trung gian cách một cái Tô Mộ Chi, đối thoại.

“Tôi không phải đang cùng cậu thương lượng.”

Cố Tu Diễn lạnh lùng thốt.

“Lý do đâu?”

“Không có lý do.”

Hàn Huy tiểu mập mạp luôn luôn nhát gan, lúc này vì Tô Mộ Chi, ngàn năm lớn mật một hồi.

“Tô Mộ Chi cũng sẽ không đồng ý! Chúng ta là tốt bạn cùng phòng tốt……”

Hàn Huy ngoại hình bình thường, học tập tầm trung, gia thế ở cái nơi này khắp nơi kẻ có tiền đại gia tộc trường học căn bản không đủ nhìn.

Hắn luôn luôn không có cảm giác tồn tại.

Lại không biết vì cái gì đối Tô Mộ Chi chấp nhất như vậy.

Cố Tu Diễn cúi đầu nhìn Tô Mộ Chi.

Ánh mắt cực nhạt, nhưng lại bức bách cô làm ra quyết định.

“Mộ Chi, Chi Chi, hai ta ở không phải rất tốt sao?”

Tiểu mập mạp Hàn Huy nôn nóng mà lôi kéo Tô Mộ Chi cánh tay.

Mồ hôi như hạt đậu nhỏ giọt.

“Thực xin lỗi Hàn Huy.”

Tô Mộ Chi cúi đầu.

Cô cự tuyệt.

Hàn Huy nước mắt đều mau ra tới, “ đem ta đồ ăn vặt đều cho cậu……”

Cố Tu Diễn nhàn nhạt nhìn Hàn Huy bắt lấy Tô Mộ Chi cánh tay tay.

Hàn Huy lo sợ mà buông xuống.

Hắn không dám, hắn sợ.

Cố Tu Diễn thực dọa người.

“Cần tôi giúp cậu xử lý đồ vật không?” Cố Tu Diễn nhìn Tô Mộ Chi.

Hắn biết rõ Tô Mộ Chi hiện tại ốm yếu cỡ nào.

“Vậy ngày mai đi……”

Tiểu mập mạp như cũ chưa từ bỏ ý định mà tranh thủ.

“Không được, hôm nay.”

Tô Mộ Chi hiểu suy nghĩ của Cố Tu Diễn.

Hắn không muốn cùng nữ ở dưới một mái hiên, một đêm cũng không được.

Trước thời điểm đó cũng là như thế này, ngoại trừ cô, trước nay chưa thấy hắn cùng bất luận một người nữ sinh đến gần.

Tô Mộ Chi lắc đầu, “Không cần, tôi có thể.”

Nhưng hiện tại thể lực của cô muốn bò lên bò xuống sắp xếp lại đồ vật xác thật khó khăn.

Người ở thời điểm nỗ lực gắng gượng, biết lợi dụng, thoáng biểu hiện ra một ít yếu ớt, không cần nói chuyện, sẽ có người tới giúp bạn.

Vây xem các bạn học đều rời đi.

Lư Hâm khóc sướt mướt ngồi ở cửa ký túc xá của Cố Tu Diễn, không gián đoạn mà nhỏ giọng nức nở.

Cố Tu Diễn đi qua cửa vài lần, giống như không có thấy người này.

Càng đừng nói tới an ủi.

Ký túc xá Newster, trên thực tế là loại chung cư nhỏ hai người.

Chung cư trang bị các loại đồ dùng, còn có phòng bếp.

Nhưng làm học sinh ký túc xá, toàn bộ không gian trừ bỏ phòng vệ sinh cùng phòng tắm, toàn bộ đều là thông nhau.

Tô Mộ Chi bước đầu tiên chính là đi thu thập nội y cùng đồ dùng khi đến tháng.

Xác định đồ dễ làm bại lộ thân phận đều thu thập tốt ,sau Tô Mộ Chi chậm rãi sửa sang lại những thứ khác.

Hàn Huy đối với Tô Mộ Chi “Không nói nghĩa khí” phi thường tức giận.

“Cậu liền như vậy trực tiếp khuất phục ở dưới da^ʍ uy của Cố Tu Diễn ?

Giáo bá làm sao vậy? Học bá làm sao vậy? ……”

Hàn Huy nói đến một nửa, Cố Tu Diễn dựa vào cạnh cửa, liền như vậy nhìn hắn.

Hàn Huy chui vào trong ổ chăn run bần bật.

Tô Mộ Chi trên trán bắt đầu đổ mồ hôi hạt.

Tô Mộ Chi ngồi xổm một bóng dáng che lấp thân thể cô.

Cố Tu Diễn hơi thở vây quanh.

“Đứng lên. Nơi này tôi giúp cậu thu thập.”

Cố Tu Diễn bàn tay mở ra ở trước mặt Tô Mộ Chi trước mặt.

Hai người tay trực tiếp chồng ở bên nhau nhìn chênh lệch quá lớn, Tô Mộ Chi đem nắm tay để lên.

Cô được Cố Tu Diễn kéo lên.

Trước khi bị nhận về gia tộc, công việc gì Cố Tu Diễn đều làm qua, cái gì khổ đều ăn qua.

Những việc này làm lên thực nhẹ nhàng.

Cố Tu Diễn thấy Tô Mộ Chi nhón mũi chân với không tới giá sách trên cùng quyển sách.

Tô Mộ Chi quay đầu, lộ ra một nụ cười thẹn thùng, “Từ điển bên cùng, có thể giúp tôi……”

Nói còn chưa dứt lời, Cố Tu Diễn nhìn quyển anh hán đại điển hướng Tô Mộ Chi rơi tới.

Bị đập đến chính là cánh tay của hắn.

Dày nặng từ điển bùm bùm rơi trên mặt đất.

Cố Tu Diễn một cái tay khác che chở đầu Tô Mộ Chi.

Hàn Huy từ trong chăn ló đầu ra, thấy Tô Mộ Chi cùng Cố Tu Diễn thân thể chồng ở bên nhau.

Cố Tu Diễn đem Tô Mộ Chi thân thể đè ở trên ngăn tủ.

Hắn một bàn tay còn nắm Tô Mộ Chi tay.

Có lẽ là xuất phát từ xấu hổ, thời gian yên lặng.

“Cố Tu Diễn, cậu không cần khi dễ Tô Mộ Chi……”

Tiểu mập mạp vừa nói xong, liền làm rùa đen rút đầu.

“Cậu không sao chứ?”

Tô Mộ Chi lập tức giãy giụa, Cố Tu Diễn thuận thế buông lỏng ra cô.

“Không có việc gì.”

Cố Tu Diễn như cũ mặt không biểu tình, nhặt lên từ điển.

Cuối hè, quần áo ăn mặc đơn bạc, da một mảnh diện tích đều đỏ.

Cố Tu Diễn buông ống tay áo xuống, cản trở tầm mắt Tô Mộ Chi.

Tô Mộ Chi cúi đầu, một bóng ma.

Người thật là một sinh vật mâu thuẫn.

Một bên kêu gào sợ hãi, một bên lại nhịn không được tới gần, tựa như trúng độc giống nhau.

“Cảm ơn.”

Cố Tu Diễn không có trả lời.

Mặc kệ Lư Hâm lại như thế nào không muốn, đều cần thiết đổi ký túc xá.

Thừa dịp Cố Tu Diễn đi ra ngoài tiếp điện thoại, Lư Hâm quấn lấy Tô Mộ Chi làm nũng.

“Tiểu ca ca, cầu xin cậu, cậu cùng Cố Tu Diễn nói một chút đi, đừng làm cho tôi đổi ký túc xá, đồ vật tôi đều xếp hết rồi.”

Chuyện này mặc kệ là báo cáo cho trường học hay là báo với gia đình, cuối cùng kết quả đều là giống nhau.

Cố Tu Diễn định đoạt.

Thân là nam chủ, thiên mệnh chi tử, Hoắc thị gia tộc nơi ở của Cố Tu Diễn, đầu tư nhiều lĩnh vực, là quốc gia đều vì quái vật khổng lồ này mà kiêng kị.

Cố Tu Diễn mấy năm nay ở bên ngoài bị ăn rất nhiều khổ, hắn lại là con trai độc nhất.

Cha mẹ hắn, tổ phụ mẫu đều thuận theo hắn.

Hắn nói cái gì chính là cái gì, hắn vui vẻ là được.

Tô Mộ Chi lắc đầu, “Thực xin lỗi, tôi bất lực.”

Cố Tu Diễn thời điểm trở về, phía sau đi theo mấy nhân viên công tác.

Hắn thấy Lư Hâm quấn lấy Tô Mộ Chi, Tô Mộ Chi sắc mặt tái nhợt mà ở ho khan, xin giúp đỡ mà nhìn Cố Tu Diễn.

“Lập tức giúp hắn sửa sang lại, dọn ký túc xá.” Ngữ khí lạnh lùng.

“Vâng, thiếu gia.”

Lư Hâm mắt thấy Tô Mộ Chi bị Cố Tu Diễn mang đi, ảo não mà dậm chân.

Thần tiên tiểu ca ca rất đẹp không sai, nhưng cướp đi cùng cơ hội Cố Tu Diễn ca ca ở chung, kia lại đẹp không có tác dụng!

“Tôi khuyên bớt cùng cái kia tân sinh tiếp xúc, hắn sẽ thực phiền toái.”

Cố Tu Diễn nói.

Đại khái là vì lời nói tốt cho Tô Mộ Chi, lời nói ra ngữ khí lại lạnh lùng.

Tô Mộ Chi mơ hồ cảm nhận được, nguyên thân cùng Cố Tu Diễn quan hệ, khả năng cũng không hòa hợp.

Nhưng nàng thực ngoài ý muốn Cố Tu Diễn nói ra nói như vậy.

Phải biết rằng, không biết mệt giúp nữ chủ thu thập phiền toái chính là nam chủ.

Tô Mộ Chi tự nhiên gật đầu.

Làm nam chủ trước tiên biết Lư Hâm là nữ quả nhiên là một nước cờ rất có hiệu quả.

Dưới sự cường thế can thiệp của Cố Tu Diễn, Lư Hâm cùng Tô Mộ Chi thay đổi ký túc xá.

Lư Hâm trước sau đứng ở cửa không chịu làm cho bọn họ đóng cửa.

Cố Tu Diễn thấy Tô Mộ Chi trong mắt đều là bất đắc dĩ, trực tiếp đi đóng cửa lại.

Cửa đóng lại trong nháy mắt Lư Hâm lui nhanh về phía sau, nếu không bị đâm cho tiến bệnh viện.

“Cố Tu Diễn ca ca hảo tàn nhẫn a……” Lẩm bẩm tự nói.

“Cố Tu Diễn cùng Tô Mộ Chi, hai người bọn họ là bạn tốt sao?”

Lư Hâm hỏi Hàn Huy.

Hàn Huy như cũ không cao hứng, “Bạn tốt cái đầu, Tô Mộ Chi tính tình tốt như vậy, như thế nào sẽ cùng Cố Tu Diễn là bạn tốt? Hai người bọn họ là đổi thủ.”

Lư Hâm như suy tư gì gật gật đầu.

Nữ hài tử giác quan thứ sáu đều là rất nhanh nhạy.

Vì cái gì cảm thấy Cố Tu Diễn ca ca đối Tô Mộ Chi giống như không giống nhau……

Nhưng cô thực mau lại bình thường trở lại.

Như vậy đẹp lại ốm yếu tiểu ca ca, đại khái ai cũng đều muốn bảo hộ đi.

Trong ký túc xá trên là giường dưới là bàn, nhưng là bản xa hoa.

Cố Tu Diễn tắm rửa xong, thấy Tô Mộ Chi ở đuôi giường của hắn ngủ rồi.

Hai tay hai chân, đều đặt ở bên ngoài.

Ngủ đến khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, nhỏ vụn tóc mái rũ ở trên mặt, nhìn càng thêm nhu hòa vô hại.

Cố Tu Diễn do dự một chút, không có kêu cô.

Ma xui quỷ khiến mà, hắn đứng ở mép giường nhìn bộ dáng ngủ của Tô Mộ Chi trong chốc lát.

Tô Mộ Chi đột nhiên mở to mắt, rùng mình một cái, theo bản năng mà sau này súc, dùng chăn ngăn trở thân thể của mình.

“Đây là giường tôi.”

Cố Tu Diễn đầu tóc vẫn là ướt, tích ở trên quần áo.

Trên tóc nhỏ giọt tới theo áo ba lỗ trắng của Cố Tu Diễn chậm rãi chảy xuống.

Chảy qua địa phương, càng dán sát Cố Tu Diễn cơ ngực.

Trực tiếp đánh sâu vào thị giác làm Tô Mộ Chi rõ ràng mà ý thức được.

Cái thiếu niên năm đó quấn lấy cô kêu tỷ tỷ kia, thật sự đã trưởng thành.

“Thực xin lỗi, tôi lập tức xuống dưới. Ở cách vách tôi là ngủ bên phải.” Tô Mộ Chi nói dối, ho khan bò xuống dưới.

Cố Tu Diễn từ đầu đến cuối nhìn cô.

Tắt đèn sau, toàn bộ trong không gian chỉ còn lại có tiếng hít thở của lẫn nhau.

Đêm mới vừa bắt đầu.

Dùng hô hấp quấn quýt làm bắt đầu, không tệ.

“Đều là nam sinh, tôi khuyên cậu nên rèn luyện thân thể. Cậu yếu giống cái học sinh mới kia.”

Trong bóng đêm Tô Mộ Chi hô hấp khẩn trương.

Cố Tu Diễn có ý tứ gì……