“Mọi người xung quanh đều nói, cho dù xuất thân xóm nghèo, trên người hắn như cũ có cảm giác khiến nhân tâm cảm thấy cuộc đời tĩnh ôn hòa. Tựa như ánh mặt trời sau trưa.
Nhưng này hết thảy đều bị nhìn đến cảnh tượng ngày đó đánh vỡ.
Tỷ tỷ vừa mới đáp lại hắn, rồi tiếp nhận quà tặng đắt giá của hắn, trong nháy mắt lại mặc cái váy kia cùng nam nhân khác hẹn hò.
Buồn cười chính là còn lựa chọn cửa hàng mà hắn hèn mọn làm công.
Hắc ám, thô bạo, tối tăm, chậm rãi cắn nuốt trên người hắn còn sót lại ôn hòa cùng bình tĩnh.”
- Trích từ “Giả nam trong trường quý tộc” chương 5 “Tư vị của phản bội”
Tô Mộ Chi thở thật gấp.
Cái loại này nỗi sợ hãi gần chết, trong nháy mắt đạt tới đỉnh điểm khi cô bị đột nhiên bị bế lên.
Cô gắt gao mà cắn răng.
Sâu trong lòng áp lực sợ hãi, không có chó má Phật hệ lý luận theo thời gian liền sẽ biến thành quá khứ.
Chỉ cần một chiếc móc câu nhỏ, cũng có thể khiến tất cả lôi ra ngoài ánh sáng.
Tô Mộ Chi không có thấy rõ mặt người tới.
Nhưng cô quá quen thuộc hắn.
Ở chung suốt mười năm thời gian, quen c đến chỉ là nghe thấy tiếng bước chân cũng biết là hắn.
Tô Mộ Chi toàn thân cứng đờ.
Phảng phất sợ bị ôm, cho dù giảm bớt 0.1 tiếp xúc diện tích cũng tốt.
Cô cảm nhận được tầm mắt trên đỉnh đầu đầu rơi xuống.
Cô rùng mình.
Cố Tu Diễn có một gương mặt cực kỳ thu hút.
Làn da trong veo, đôi mắt lại như được thắp sáng bởi ánh sao dịu dàng, lông mày khẽ nhếch, dễ dàng thu hút trái tim thiếu nữ.
Theo logic mà nói, một người có đôi mắt như vậy hẳn là rất phong lưu.
Nhưng Cố Tu Diễn trời sinh tính tình lãnh đạm, minh chứng cái tên kia là chữ “Tu”, tu sinh dưỡng tính, quanh người khí chất đều lộ ra thanh tuấn lịch sự tao nhã lãnh đạm.
“Rất lạnh sao?”
Giọng thanh nhuận của thiếu niên, bình đạm không chút gợn sóng.
“A! Cố Tu Diễn……” Lư Hâm hai mắt tỏa ánh sáng chạy tới, “Tôi tôi……”
Thiếu niên cao lớn không để ý đến.
Sải bước ôm Tô Mộ Chi hướng đến phòng y tế gần đây đi.
Tô Mộ Chi ho dữ dội.
Giãy giụa muốn xuống dưới.
Cố Tu Diễn trong mắt hiện lên không kiên nhẫn, trực tiếp buông tay.
Tô Mộc Chi bị ôm thật cao, không có cái gì nhắc nhở mà trực tiếp bị buông ra, ngã xuống băng ghế bên cạnh hành lang.
Trên băng ghế chỉ có một lớp đệm mỏng.
Cô bị rơi rất đau, ho khan càng ngày càng lợi hại.
Hơi thở của Cố Tu Diễn, đối với cô mà nói tràn ngập bóng tối giam cầm.
Cố chấp đến điên cuồng, tràn ngập tính chiếm hữu của tình yêu.
“Tùng lão sư bảo tôi đến xem cậu.”
Tô Mộ Chi lắc đầu, “…… Không cần……”
Nói chuyện đều vô cùng gian nan.
“Cần đó cần đó.”
Lư Hâm ngồi xổm trước mặt Tô Mộ Chi, “Phiền Cố Tu Diễn ca…… Cố Tu Diễn đồng học đưa cậu đến phòng y tế đi, cậu vừa rồi nhất định bị tôi đâm rất đau đi.”
Lư Hâm cảm thấy hai con mắt của chính mình đều không đủ dùng.
Ốm yếu tiểu ca ca là thần tiên từ đâu ra vậy, sao lại ôn nhu như vậy.
Xem hắn đơn bạc mà ngồi ở chỗ kia, trong ánh mắt màu trà đều là nước mắt vì họ, liền vô cùng đau lòng, vô cùng muốn thay cậu chịu khổ. Cố Tu Diễn là lão sư gọi tới, nếu Tô Mộ Chi không cần hỗ trợ……
“Tôi đi trước.”
Vừa mới đứng dậy đi một bước, cổ tay Cố Tu Diễn bị một bàn tay có khớp ngón tay như ngọc nắm lấy.
Tô Mộ Chi.
Cánh tay lộ ra vẫn đang run rẩy.
Cố Tu Diễn quay đầu nhìn cô.
Tô Mộ Chi cúi đầu, lông mi run rẩy dưới cặp kính.
Hai người đều không có nói chuyện.
Tô Mộ Chi một cánh tay khác chậm rãi cởi bỏ khẩu trang, để lộ toàn bộ khuôn mặt.
Lư Hâm từ ngồi xổm trực tiếp ngồi ở trên mặt đất.
Tiểu ca ca này…… Cũng quá mẹ nó đẹp quá đi……
Đây là diện mạo của nam phụ siêu đẹp trai và dịu dàng nhưng không chiếm được trái tim nữ chủ trong manga!
Cố Tu Diễn đứng, Tô Mộ Chi ngồi, cô chỉ có thể tận lực ngửa đầu nhìn hắn, lôi kéo tay hắn.
Như thể cầu xin lòng thương xót của hắn.
Trong đôi mắt màu trà tràn ngập nước mắt sinh lý, còn có hình bóng của Cố Tu Diễn.
“Tôi đổi ý, có thể, giúp tôi sao? Tôi đi không được.”
"Thiếu niên" ốm yếu thanh âm khàn khàn, cố ý trầm thấp, lộ ra một loại cảm giác bất lực cùng mong manh.
Lư Hâm điên cuồng gật đầu.
Cố Tu Diễn ca ca không ôm, cô tới ôm!
Trước khi Lư Hâm vươn móng vuốt về phía Tô Mộ Chi, Cố Tu Diễn lại một lần nữa ôm lấy cơ thể Tô Mộ Chi.
Tay của Lư Hâm bắt được không khí.
Cơ thể của Tô Mộ Chi vẫn còn hơi run, hô hấp khó khăn.
Đầu của cô chậm rãi tựa vào bờ vai rộng lớn của Cố Tu Diễn.
Nước mắt sinh lý nhỏ xuống quần áo của Cố Tu Diễn.
Sợi tóc mềm mại cũng dính vào quần áo của Cố Tu Diễn.
Tư thái so với vừa rồi nhu thuận hơn rất nhiều.
Mặc dù vẫn còn sợ hãi, tim đập như trống.
Cố Tu Diễn liếc nhìn Tô Mộ Chi trong lòng, mặt không chút cảm xúc biến hóa.
Nhìn không ra đang suy nghĩ cái gì.
Cố Tu Diễn ôm Tô Mộ Chi hướng cái phòng y tế có đại soái ca mà đi.
Tô Mộ Chi có toàn bộ ký ức của nguyên thân.
Nàng rất nhỏ lực kéo Cố Tu Diễn cổ áo.
Cố Tu Diễn cúi đầu, Tô Mộ Chi chỉ vào một phương hướng khác.
“Cậu muốn đi nơi đó?”
Tô Mộ Chi gật gật đầu.
Một cái phòng y tế khác cách nơi này rất xa.
Nhưng Cố Tu Diễn không quá bận tâm, ôm Tô Mộ Chi đi.
Đằng sau Lư Hâm đuổi theo tới, chắp tay trước ngực hai mắt tỏa sáng.
Cố Tu Diễn ca ca thật thiện lương! Thật muốn bảo hộ thần tiên tiểu ca ca!
Dọc theo đường đi hai người đều không có nói chuyện.
Đi bộ khoảng mười phút, đến rồi.
Cố Tu Diễn cúi đầu, Tô Mộ Chi hai mắt nhắm nghiền, trên mắt kính là một mảnh sương mù màu trắng.
Sắc mặt không bình thường mà ửng hồng, so với nữ nhân bôi phấn còn muốn diễm lệ hơn.
Thế mà đã ngủ rồi.
“Tỉnh tỉnh, tới rồi.”
Tô Mộ Chi chậm rãi mở to mắt, đầu từ Cố Tu Diễn trên vai thẳng lên.
“Cảm ơn……”
“Muốn tôi bồi cậu không?” Cố Tu Diễn nhìn Tô Mộ Chi bộ dáng suy yếu như vậy, lúc thả người xuống dưới không khỏi mà cẩn thận chút.
Tô Mộ Chi dựa vào ven tường, lắc đầu, suy yếu mà nói “Không phiền toái cậu…… Tôi tự mình…… Hẳn là có thể.”
Giữa nam sinh làm được như vậy đã xem như đủ nghĩa khí rồi.
Lại không phải giống như đối đãi bạn gái.
Nhưng Cố Tu Diễn vừa mới hoàn toàn buông Tô Mộ Chi ra, chân cô liền mềm nhũn thân thể đổ về phía trước.
Cũng may Cố Tu Diễn phản ứng , đem Tô Mộ Chi đỡ trong lòng ngực.
“Không sao…… Tôi có thể……”
Tô Mộ Chi hai tay chống ở cánh tay Cố Tu Diễn, muốn đem thân thể của mình chống lên, nhưng thất bại, lại nặng nề ngã trở về trong lòng ngực Cố Tu Diễn.
Cố Tu Diễn ôm Tô Mộ Chi, chỉ có thể một lần nữa lại đem cô bế lên, một chân đá văng cửa phòng y tế.
“Ai nha, ai nha ai nha, đá cửa của lão già đây!”
Từ phía sau tấm bình phong của phòng y tế trường, một ông già mặc áo khoác trắng và đeo kính tròn hấp hấp tấp tấp, giống như chú sóc già trong phim hoạt hình.
Vừa thấy bộ dáng của Tô Mộ Chi, “Ôi ôi ôi, mau đem hắn buông xuống.”
Cố Tu Diễn đem Tô Mộ Chi đặt nằm thẳng ở trên giường.
“Bạn học của trò một trán đầy mồ hôi lạnh, cũng không biết lau lau cho hắn.”
Cố Tu Diễn vẫy vẫy hai tay.
“Nga đúng đúng, trò chỉ có hai tay.” Lão giáo y thực mau tự mình kiểm điểm, “Vậy trò hiện tại lau cho hắn nha, thầy đi chuẩn bị đồ vật.”
Cố Tu Diễn rút một xấp giấy, đưa cho Tô Mộ Chi.
Tô Mộ Chi niết ở trong tay, không lau.
Mồ hôi lạnh vẫn còn ở toát ra.
Làm cho Tô Mộ Chi nhìn đặc biệt yếu ớt.
Giấy trong tay cô bị thiếu niên ngồi bên cạnh lấy đi.
Cố Tu Diễn giúp cô lau mồ hôi.
Tuy rằng xuống tay không ôn nhu tý nào.
“Cảm ơn……”
“Trò đi trước đi, chờ lát nữa nhớ rõ lại đây tiếp bạn học của trò.” Lão giáo y từ bên trong ra tới.
“Vậy tôi đi đây?”
Tô Mộ Chi trông rất yếu ớt, mí mắt hơi nhếch lên, giống như đang chào hỏi và đồng ý.
Cố Tu Diễn đi rồi.
Tô Mộ Chi một người nằm truyền nước.
Trong ánh mắt màu trà đã không có sự yếu ớt vừa rồi.
Cố Tu Diễn rời đi, cảm giác áp bách thật lớn kia cũng theo mà rời đi.
Tô Mộ Chi lau mồ hôi, chuẩn xác mà ném tới thùng rác.
Cố Tu Diễn đi rồi, Tô Mộ Chi mồ hôi cũng không ra nữa.
Bởi vì kia căn bản không phải thân thể suy yếu mà đổ mồ hôi, mà là phát ra sự sợ hãi đối với Cố Tu Diễn.
Cửa phòng y tế bị mở ra, “yo, hôm nay có khách a.”
Giọng trêu ghẹo rất trẻ.
Thần trợ công thần thánh của nữ chủ trong tiểu thuyết, Lâm giáo y.
Tô Mộ Chi nhàn nhìn thoáng qua.
Là một đại soái ca, nhưng so với gương mặt của Cố Tu Diễn, vẫn là kém một chút.
“Lão Hoa a, ta hôm nay tới, thật đúng là có việc muốn cùng ông nói.”
“Nói đi, sự tình gì.”
“Trường học chúng ta, có nữ sinh tới ông biết không?”
“Trước từ từ, bên ngoài có học sinh.”
“Tôi vừa rồi xem qua, đã ngủ rồi.”
Tới rồi.
Truyền nước giúp ngủ ngon, đầu óc của Tô Mộ Chi bắt đầu nặng nặng.
Trước khi ngủ, Tô Mô Chi lấy điện thoại, mở danh bạ ra xem.
Quả nhiên có số di động của bạn cùng lớp Cố Tu Diễn.
“Bạn học Cố Tu Diễn, có thể lại phiền toái cậu chút không?”
Tô Mộ Chi nhắm mắt lại, đôi môi mỏng xinh đẹp không chút nhiệt độ cong lên.
Trong tiểu thuyết, nam chủ phát hiện nữ chủ là nữ, đã ở giai đoạn giữa.
Lúc này, nam nữ chính đã bồi dưỡng một thứ tình cảm hơn cả tình bạn.
Xuất phát từ ý tứ bảo vệ bạn bè, nam chủ lo lắng bảo vệ thần kinh thô nữ chủ bị tiết lộ thân phận.
Sau đó, tình bạn trở thành tình yêu và bước vào một cốt truyện ngọt ngào, nơi mọi người đều hạnh phúc.
Điều gì sẽ xảy ra nếu hắn ngay từ đầu biết rằng người mà hắn sẽ ở cùng phòng là một nữ giả nam?
Cố Tu Diễn hắn…… Sẽ lựa chọn như thế nào?
Tô Mộ Chi tỉnh lại.
Đầu đầy mồ hôi.
Bên cạnh có một bàn tay thay cô lau mồ hôi, sức lực cực nhẹ.
Cố Tu Diễn lau một chút, cô liền run một chút.
Chủ nhân của bàn tay kia, cố tình lại là nguồn gốc cơn ác mộng của cô.
Miệng Tô Mộ Chi cực kỳ khô khốc.
Cô nhìn thoáng qua cánh của bên trong, hiện tại đã bị mở ra.
“Cố Tu Diễn...”
Tô Mô Chi thanh âm khàn khàn như cũ.
Cố Tu Diễn thần sắc như thường.
Chỉ nhìn mặt hắn, nhìn không ra hắn rốt cuộc nghe thấy được không.
Chẳng lẽ đã tới chậm không nghe thấy……?
Kim tiêm trên tay Tô Mô Chi đã rút ra.
Chỉ còn miếng băng dán tay sau khi truyền nước.
Cố Tu Diễn tựa như mặc định Tô Mô Chi đi không nổi, khom lưng đưa bàn tay ra sau thắt lưng và giữa hai chân cô.
“Tôi có thể tự đi.”
Mới vừa bị bế lên một chút, Tô Mộ Chi đẩy Cố Tu Diễn.
Cố Tu Diễn cúi đầu duy trì tư thế như cũ.
Mặt hai người rất gần.
Giữa hai nam sinh mặt không nên dựa gần như thế.
Tô Mộ Chi khó nhịn mà quay đầu.
Cố Tu Diễn buông Tô Mộ Chi ra.
Rời đi trước nàng quay đầu lại nhìn thoáng phòng bên trong.
Bên trong không ai, quạt điện thổi phù phù.
Tô Mộ Chi rốt cuộc “vẫn chưa khôi phục”, yêu cầu Cố Tu Diễn tới đỡ một tay.
Bên kia ký túc xá thật sự ầm ĩ.
Học viên Newster phân thành những lớp nhỏ, mỗi lớp chỉ có khoảng 20 học sinh, ký túc xá cũng được bố trí sát nhau.
Mỗi phòng ký túc xá ở hai người.
Lư Hâm chuyển vào lớp Cố Tu Diễn.
Mà hiện tại lớp chỉ có mỗi Cố Tu Diễn ở một mình.
Cho nên Lư Hâm đương nhiên là dọn vào ký túc xá của Cố Tu Diễn.
Người giúp việc trong nhà Lư Hâm mang đến đang giúp cô dọn đồ, trước cửa một nhòm người vây quanh.
Mọi người sắc mặt rất kém.
Ghen ghét Lư Hâm cái tên dẫm cứt chó vận.
Cố Tu Diễn và Tô Mộ Chi là hàng xóm cách vách.
Đường về ký túc xá của cô cũng bị chặn hết.
Thấy Cố Tu Diễn xuất hiện bên ngoài đám đông, Lư Hâm ngạc nhiên gọi.
Lư Hâm đẩy đám người ra, chạy đến trước mặt Cố Tu Diễn, “Cố Tu Diễn, tôi là Lư Hâm, chúng ta về sau chính là bạn cùng phòng.”
Lư Hâm vươn tay nhiệt tình mà muốn cùng Cố Tu Diễn bắt tay.
Lư Hâm tim nhảy bùm bùm.
Từ từ, một cái ký túc xá, một nam một nữ…… Kia chẳng phải là ở chung sao……!!
Cố Tu Diễn đứng ở cô trước mặt, không có bắt tay với cô.
Cố Tu Diễn nói……