Chương 45

Một cảm giác đau thắt không nói nên lời, cảm giác cay cay như muốn khóc chậm rãi truyền đến từ hốc mắt và mũi, Trình Thu Trì tắt điện thoại, hít một hơi thật sâu, nhưng không có tác dụng gì. Những ký ức bị cố tình phớt lờ đó đều hiện hữu ngay trước mắt, ép quên không được, cũng không ngăn cản được, lục phủ ngũ tạng cậu đều đau nhói.

Ring ring ring. Điện thoại bỗng rung lên, thông báo hiện là “Giáo viên”

Trình Thu Trì cố nén cơn đau trong ngực, đứng dậy đi ra ngoài để nghe máy. Cậu đi xuống lầu ký túc xá, trong điện thoại truyền đến thanh âm của giáo viên, nói luận văn cần sửa lại. Trình Thu Trì đáp lại, cái tên "Chu Hoài" hiện lên trong đầu anh, khiến cậu vừa khó chịu vừa cảm thấy phiền phức.

Trình Thu Trì phải thừa nhận rằng trong hai năm cuối cấp ba, cậu dần dần nảy sinh ác cảm với Chu Hoài, lúc đó cậu cảm thấy Chu Hoài là một kẻ cặn bã, đến tiếp cận cậu, chơi vui vẻ xong liền ném cậu đi. . Nhưng một thời gian sau bốn năm đại học, cậu thậm chí còn không nhớ rõ Chu Hoài trông như thế nào, trong đầu cậu chỉ còn những hình ảnh mơ hồ. Dấu vết khi ở cùng Chu Hoài cũng đang biến mất, như thể da thịt trên người bị cắt ra, máu chảy đầm đìa đang bắt đầu lành lại, hiện tại chỉ còn lại một vết sẹo màu hồng trên da thịt.

Nhưng bây giờ Chu Hoài đột nhiên xuất hiện trước mặt Trình Thu Trì theo cách này, nó như một nhát dao khác đã cắt dọc theo vết sẹo, máu ngay lập tức chảy ra.

"Em chỉnh xong rồi cuối tuần gửi lại cho tôi." Giáo viên nói.

Trình Thu Trì đáp “Vâng" để cho thấy rằng cậu đã biết. Sau khi cúp điện thoại, cậu đứng tại chỗ, cổ họng nghẹn lại, cơn gió thoảng tới xen lẫn hơi se lạnh thổi qua mặt. Chung quanh không gian yên tĩnh, trong ký túc xá thỉnh thoảng truyền đến tiếng cười nói vui vẻ, Trình Thu Trì cất điện thoại vào túi và cất bước đi về.

Cuộc sống vẫn cứ tiếp diễn, Chu Hoài thậm chí có thể không biết rằng mình đang học ở trong ngôi trường này. Trình Thu Trì nghĩ như vậy, nhưng ngực cậu nặng trĩu, buồn bã như thể bị ép mạnh vào tường, hốc mặt đỏ ửng.

Cậu vò đầu bứt tai, sau đó trở về ký túc xá, tắm rửa xong liền leo lên giường, trằn trọc mãi không ngủ được, chỉ chợp mắt một lúc thì bên ngoài trời đã sắp sáng. Buổi chiều, Trình Thu Trì thu dọn sách vở của mình, khi cậu ấy bước ra khỏi ký túc xá, cậu vừa vặn gặp các bạn học của mình.

Lộ Chước trên vai cũng vác một cái túi, "Cậu qua thư viện à?"

Trình Thu Trì gật đầu.

"Vậy đi cùng nhau đi."

"Ừm."

Lộ Chước đi bên cạnh Trình Thu Trì, giữ khoảng cách gần. "Cuối tuần này có làm gì không?" Anh ta đột nhiên hỏi.

Trình Thu Trì nói: “Chắc là không có, có chuyện gì sao?”

“Cuối tuần tớ tổ chức sinh nhật, mời vài người bạn, cậu đến chung vui với tớ nha.”

Lộ Chước nói xong, vội vàng bổ sung:

“Kêu cả hai đứa bạn cùng phòng của cậu đi chung luôn. " Lộ Chước vừa nói vừa quan sát biểu cảm của Trình Thu Trì.

"Vậy đến lúc đó nhắn tin cho tớ." Trình Thu Trì suy nghĩ một chút rồi nói. Lộ Chước thở phào nhẹ nhõm: “Được!” Trình Thu Trì mấy ngày sau đều ở trong thư phòng, cái tên Chu Hoài bị đá ra khỏi cuộc sống của cậu.

Vào cuối tuần.

Trình Thu Trì tạm thời được giáo viên gọi đến để giúp đỡ, lúc tới khách sạn dự sinh nhật của Lộ Chước là đã trễ rồi. Người phục vụ dẫn cậu đi vào, trong phòng riêng có rất nhiều người, có người quen, có người không quen, Lộ Chước bị mọi người vây quanh mời rượu, xem ra không thể thoát được.

Trình Thu Trì đặt món quà sang một bên, sau đó đi đến chỗ một vài bạn học mà cậu biết.

“Ngồi đây, ngồi đây này.”

Tiểu Hứa tránh sang một bên nhường chỗ. Trình Thu Trì cảm ơn cậu ta.

"Uh, cậu vừa nói tới chỗ nào rồi?" Một người lớn tiếng hỏi. “Nói đến bạn trai cũ của Lộ Chước.” Người ngồi bên cạnh Trình Thu Trì bổ sung.

Một câu này lượng tin tức quá nhiều, Trình Thu Trì không xác định có phải mỗi mình nghĩ vậy hay không, Tiểu Hứa vỗ vỗ cánh ta Trình Thu Trì, "Đáng tiếc, vừa rồi cậu mà tới sớm hơn thì đã nhìn thấy cái tên người yêu cũ kia của Lộ Chước rồi, vừa nãy hắn tới đập phá quán này, rượu đổ khắp nơi…”