Tiếng ồn ào náo nhiệt trong phòng tiệc mơ hồ truyền đến, Ôn Nhiên ngồi xuống trước cây đàn, mở nắp đàn, thử vài nốt nhạc bằng một tay, chất lượng âm thanh không tệ, nhưng vẫn kém xa cây đàn ở nhà Cố Duẫn Trì. Cậu đặt hai tay lên phím đàn, khi đầu ngón tay chạm xuống, bản nhạc vang lên vẫn là "Thập Cửu Nhật Cực Dạ".
Trước đây chỉ đơn thuần là thích bản nhạc này, không ngờ nó từng là một món quà sinh nhật muốn tặng cho Cố Duẫn Trì, lần này Ôn Nhiên đàn đến cuối bản nhạc mà không mắc lỗi nào.
Nốt nhạc cuối cùng vẫn còn văng vẳng bên tai, phía sau đột nhiên vang lên một giọng nói: “Cậu chỉ biết mỗi bản này à?”
Cả người Ôn Nhiên run lên, quay người lại, trong bóng tối nơi ánh đèn không chiếu tới dưới sân khấu, Cố Duẫn Trì khoanh tay dựa vào tường, tay cầm một ly rượu vang đỏ, nhìn cậu một cách thờ ơ.
“Tôi thích bản nhạc này, nên nhớ rất rõ.” Ôn Nhiên chống một tay lên ghế đàn, nói tiếp: “Xin lỗi, tôi không biết Cố lão gia cũng sẽ đến, nếu biết thì hôm nay tôi đã không đến.”
“Chính vì biết ông tôi sẽ đến, đến rồi chắc chắn sẽ cho người gọi cậu.” Cố Duẫn Trì nói: “Hách Dương cảm thấy thay vì lôi cậu đến giữa chừng, chi bằng mời cậu trước, đỡ phải ngại.”
“Ra là vậy.” Ôn Nhiên chậm nửa nhịp mới hiểu ra: “Cậu ấy thật chu đáo, tôi còn tưởng anh thật sự giận rồi.”
Cố Duẫn Trì đứng thẳng người, từ trong bóng tối bước lên sân khấu, ánh đèn thay đổi liên tục phác họa khuôn mặt anh, cuối cùng anh dừng lại bên cây đàn piano, nói: “Quả thực không muốn nhìn thấy cậu.”
“Được thôi.” Cố tình đi từ chỗ cách đó mấy mét đến đây chỉ để nói câu này, Ôn Nhiên nghẹn lời, lại nghĩ đến chuyện quan trọng: “Anh hẳn là có chút hiểu biết về Ngụy Lăng Châu?”
Anh rể của bạn thân, lại cùng là thế hệ trẻ trong giới thượng lưu Thủ đô, tuy hiện tại nhà họ Ngụy chưa đến mức trở thành đối thủ cạnh tranh của nhà họ Cố, nhưng cũng không đến nỗi không biết gì về đối phương.
“Không rảnh tìm hiểu người chết.” Cố Duẫn Trì nói lời cay nghiệt.
Lời này ác độc đến mức khiến Ôn Nhiên sững sờ, một lúc sau mới nói tiếp: “Lần trước, anh còn nhớ không, chính là lúc chúng ta ở hành lang, nghe thấy có người trong phòng khách… cái đó.”
Cố Duẫn Trì nhíu mày: “Cái nào?”
“Lén lút.” Ôn Nhiên nhỏ giọng nói: “Tôi còn suýt nữa đi vào, là anh kéo tôi ra.”
“Sao?”
“Sau đó tôi nhìn thấy alpha đó, chính là Ngụy Lăng Châu, nhưng omega ở cùng hắn ta không phải chị gái của Lục Hách Dương.”
“Không thì sao gọi là lén lút.”
Cảm thấy vô cùng kinh ngạc trước sự bình tĩnh của anh, Ôn Nhiên hỏi: “Hắn ta thường xuyên nɠɵạı ŧìиɧ sao?”
“Bắt đại một người trong phòng tiệc kia đều biết chuyện phong lưu của hắn ta.”
Ôn Nhiên càng thêm sốc: “Hội trưởng không quản sao?”
Cố Duẫn Trì nhấp một ngụm rượu, một tay đặt lên thành đàn piano: “Cậu biết cái gì gọi là hôn nhân chính trị không?”
“Tôi hiểu rồi.” Ngón trỏ khẽ gõ lên phím đàn, Ôn Nhiên nói: “Chỉ là thấy chị gái của Lục Hách Dương thật đáng thương.”
“Cô ấy không có tình cảm với Ngụy Lăng Châu, không quan tâm.” Cố Duẫn Trì cụp mắt liếc nhìn Ôn Nhiên: “Cậu có thể thử quyến rũ Ngụy Lăng Châu xem, hắn ta không kén chọn lắm đâu, cậu hẳn là sẽ thành công.”
Trong lòng có chút tức giận, nhưng cũng chỉ giận một giây, Ôn Nhiên ngẩng đầu nhìn anh: “Tôi rất chung tình với anh.”
Chung tình nịnh nọt, chung tình bám víu, cho đến khi Trần Thư Hồi thông báo nhiệm vụ kết thúc.
Cố Duẫn Trì nói: “Cậu thử làm tôi thấy ghê tởm nữa xem.”
“Được rồi, lần sau không nói nữa.” Nhân lúc anh uống rượu, tính tình còn tương đối tốt, Ôn Nhiên do dự một chút, hỏi: “Gần đây anh còn thường xuyên bị sốt không?”
Chủ đề này luôn khiến Cố Duẫn Trì khó chịu, anh thờ ơ hỏi ngược lại: “Cậu không bị mắng thì khó chịu à?”
“Không khó chịu, chỉ là quan tâm chút thôi.” Ôn Nhiên cúi đầu, ánh mắt rơi vào những ngón tay thon dài của Cố Duẫn Trì bên cạnh: “Tôi biết anh không thích tôi thả pheromone, giống như không thích phụ thuộc vào loại thuốc mình ghét, tôi đảm bảo sau này sẽ không làm vậy nữa, cũng sẽ không đến bất kỳ nơi nào khác ngoài phòng khách.”