“Đúng vậy, hy vọng cậu có thể đến.” Lục Hách Dương không có vẻ gì là đang nói đùa.
Chưa đợi Ôn Nhiên trả lời, Cố Duẫn Trì lạnh lùng nói: “Nếu cậu ta đi thì tôi sẽ không đi.”
“Đều được, mọi thứ tùy thuộc vào tâm trạng của Cố thiếu gia.” Giọng điệu của Lục Hách Dương ân cần như gió xuân.
Ôn Nhiên bị kẹp ở giữa, tiến thoái lưỡng nan, đồng ý cũng không được, không đồng ý cũng không xong. May mắn thay, rất nhanh đã có người giải cứu cậu khỏi tình huống khó xử này. Hạ Úy vừa đi về phía này vừa cao giọng ngâm nga: “Nhà vệ sinh trong nhà hàng khách sạn nhà cậu đúng là uốn lượn như đường đến suối tiên.”
Không ai để ý đến cậu ta.
“Ấy, làm gì thế?” Đi đến gần, Hạ Úy sững sờ, nhìn Ôn Nhiên: “A, đây chẳng phải là…”
Lục Hách Dương nói: “Tôi muốn mời Ôn Nhiên đến dự tiệc sinh nhật của mình.”
Bộ não thô kệch của Hạ Úy lúc này đột nhiên trở nên thông minh một cách đáng sợ, lập tức hiểu ý: “Chuyện tốt như vậy, phải đến chứ, Ôn Nhiên cậu nhất định phải đến. Hầu như các bạn học tham gia trại hè đều sẽ đến, cậu cũng đến chung cho vui, mọi người phải đông đủ mới náo nhiệt.”
Bị bao vây tứ phía, Ôn Nhiên tiến thoái lưỡng nan, liên tục nhìn về phía Cố Duẫn Trì – không phải muốn xin anh đồng ý, mà là hy vọng nhận được lời mắng nhiếc từ anh. Chỉ cần anh nói một câu ‘Dám đi thì tôi gϊếŧ cậu’, cậu có thể thoát khỏi tình cảnh khó khăn này. Đáng tiếc, Cố Duẫn Trì chỉ nhìn hai người anh em giả tạo kia với vẻ mặt vô cảm.
Hành động này còn bị Hạ Úy hiểu lầm hoàn toàn, cho rằng Ôn Nhiên đang cầu xin Cố Duẫn Trì cho cậu tham gia, bèn nũng nịu nói với Cố Duẫn Trì: “Thiếu gia, cậu nói gì đi chứ!”
“Đừng tổ chức tiệc sinh nhật ở Vân Loan nữa, tìm khách sạn khác đi.” Cố Duẫn Trì lạnh nhạt thông báo với Lục Hách Dương, sau đó bỏ mặc mọi người đi thang máy.
“Bảy giờ tối ngày kia, tầng thượng Vân Loan.” Lục Hách Dương vẫn mỉm cười nhạt, nói với Ôn Nhiên: “Hoan nghênh cậu đến.”
Tác giả có lời muốn nói:
Hạ Úy: Chẳng lẽ tôi thực sự là thiên tài?
“Làm cậu sợ rồi phải không? Quả thực là hơi đường đột.” Nụ cười của Chương Phảng Ý nhạt đi một chút, nhìn Ôn Nhiên, ánh mắt như đang hồi tưởng: “Cậu rất giống một người tôi quen.”
Ôn Nhiên không hiểu sao lại thấy căng thẳng, cố gắng nở một nụ cười tự nhiên nhất có thể: “Là cha mẹ tôi sao?”
“Không, trước đây tôi cũng ở dàn nhạc Thủ đô, Thư Hồi là một nghệ sĩ cello rất xuất sắc, nhưng cậu không giống bà ấy.” Chương Phảng Ý nói: “Cậu cũng không quá giống cha mình.”
Điều này có nghĩa là ông ta không xa lạ gì với Trần Thư Hồi và Ôn Ninh Uyên, lòng bàn tay Ôn Nhiên bắt đầu đổ mồ hôi: “Vậy có thể là trùng hợp thôi, giữa những người xa lạ, cũng có thể có người trông giống nhau.”
“À… Thật ngại quá, lại đường đột rồi, làm gì có chuyện đứa trẻ không giống cha mẹ chứ.” Chương Phảng Ý tự cảm thấy lời mình thật lố bịch, xua xua tay: “Chắc là uống rượu nhiều quá, người già rồi hay nói nhảm.”
“Không sao không sao, có thể tôi thật sự có chút giống người mà thầy nói.”
“Ừm, là giống, có lẽ chỉ là trùng hợp thôi.” Chương Phảng Ý khôi phục lại nụ cười: “Được rồi, không làm mất thời gian của cậu nữa, hy vọng cậu đừng để bụng những lời tôi nói tối nay.”
“Không sao đâu ạ, vậy con đi trước, thầy tạm biệt.”
Đi được vài bước, tim Ôn Nhiên đập nhanh, quay đầu lại nhìn, Chương Phảng Ý vẫn đứng yên tại chỗ, cúi đầu, vẻ mặt trầm tư.
Với tâm trạng thấp thỏm, Ôn Nhiên tìm thấy một vị trí tuyệt vời - sảnh nhỏ phía Tây của phòng tiệc, rộng rãi yên tĩnh, trên sân khấu biểu diễn phía trước có một cây đàn piano đặt lặng lẽ. Ôn Nhiên sờ thấy bảng điều khiển trung tâm, phân biệt một lúc rồi nhấn xuống, khu vực biểu diễn từ từ sáng lên với ánh sáng dịu nhẹ, một chùm sáng hơn chiếu thẳng vào cây đàn piano.