Chương 61

"Được rồi." Tống Thư Ngang lộ ra vẻ đồng cảm: “Chúc cậu bình an."

Kỳ thi cuối kỳ đầy lo lắng kết thúc, nghỉ ngơi hai ngày là phải chuẩn bị lên đường đến trại hè. Hành lý của Ôn Nhiên ít đến thảm hại, dù có nhét hết cỡ cũng chỉ được nửa vali, cậu nghĩ đến ngày mình về nước cũng chỉ mang theo chừng này đồ, đó đã là toàn bộ tài sản của cậu rồi.

Dưới lầu có tiếng động, Ôn Nhiên mở cửa phòng đi ra ngoài, là Trần Thư Hồi đã về, vừa đi tiếp khách xong, hình như hơi say. Ôn Nhiên xuống lầu đỡ bà ta, dì Phương vội vàng đi nấu canh giải rượu.

Đỡ Trần Thư Hồi về phòng, bà ta ném túi xách vào phòng thay đồ rồi đi thay quần áo ngủ. Chiếc túi bị ném trên ghế sô pha, điện thoại từ bên trong trượt ra rơi xuống thảm, Ôn Nhiên đi nhặt lên, thấy không có khóa màn hình, trong thanh thông báo đang hiện lên một tin nhắn, người gửi là "Quản lý Lưu", nội dung tin nhắn chỉ có hai con số: 10, 3.

Không nghĩ nhiều, Ôn Nhiên tắt màn hình điện thoại, Trần Thư Hồi thay đồ ngủ xong đi vào phòng tắm, đứng trước gương búi tóc, hỏi: "Thi cử thế nào rồi?"

"Cảm thấy cũng được." Ôn Nhiên thận trọng nói.

"Đừng làm mẹ mất mặt là được, còn có trại hè nữa, đã là do Cố lão gia muốn con đi, thì con cứ vui vẻ trải nghiệm đi, gặp cơ hội thì phải chủ động nắm bắt, đừng có lúc nào cũng rúc ở một góc."

Ôn Nhiên miễn cưỡng gật đầu: "Vâng."

Trần Thư Hồi thoa kem tẩy trang: "Nghe nói phí tham gia trại hè là hơn hai mươi vạn, nhưng nhà họ Cố đã đóng thay con rồi, không biết Cố Duẫn Trì có đi không."

Bị giá tiền làm cho kinh ngạc, Ôn Nhiên ngây người hai giây mới nói: "Anh ấy không đi."

"Sao con biết." Trần Thư Hồi dừng tay quay đầu nhìn cậu: “Hai đứa nói chuyện với nhau rồi à?"

"Lần trước ... có gặp, con đã hỏi anh ấy rồi."

"Lạ thật, ra ngoài mà nó cũng chịu nói chuyện với con." Trần Thư Hồi lau mặt xong rồi bóc một miếng mặt nạ: “Không đi thì thôi, ai quản được nó chứ."

"Công ty ... vẫn bận lắm ạ?"

"Cái này thì con không cần phải lo." Trần Thư Hồi đi ra ngoài ngồi xuống ghế sô pha, liếc nhìn Ôn Nhiên, lại nói: “Nhưng dù sao cũng có công của con, không làm mẹ quá thất vọng."

Đây đã được coi là lời khen ngợi, Ôn Nhiên hơi bất ngờ. Cậu luôn dành cho Trần Thư Hồi một thứ tình cảm vô cùng phức tạp, thận trọng, lấy lòng, mong đợi, không thể tha thứ cho bà ta vì đã bắt cậu phải trải qua cuộc phẫu thuật đau đớn, coi cậu như một quân cờ, từng có khoảnh khắc oán trách, nhưng lại khao khát được bà ta công nhận, khẳng định, bởi vì chỉ có như vậy, cậu mới có thể tạm thời có được một người mẹ.

Mới có thể cảm thấy bản thân đã tạo ra được giá trị và sự báo đáp trong khả năng của mình cho những gì nhà họ Ôn đã ban cho, cho những người thân trên danh nghĩa.

"Đáng lẽ phải vậy ... Chỉ cần tình hình của Thịnh Điển có thể khởi sắc trở lại."

Trần Thư Hồi lại nhìn điện thoại khịt mũi coi thường: "Thịnh Điển? Chỉ là một cái vỏ rỗng thôi, sụp đổ cũng được."

Ôn Nhiên sững người, chết lặng, Thịnh Điển là tâm huyết của nhà họ Ôn qua bao nhiêu thế hệ, là sự nghiệp mà Ôn Ninh Uyên đã từ bỏ lý tưởng để duy trì kế thừa, Trần Thư Hồi cũng từng vì nó mà chấm dứt sự nghiệp nghệ thuật, cố gắng gượng gạo chống đỡ - Ôn Nhiên vẫn luôn nghĩ rằng bà ta làm tất cả những điều đó là vì muốn Thịnh Điển có thể khôi phục lại vinh quang.

"Nhưng dù sao cũng phải làm bộ làm tịch cho nhà họ Cố xem, muốn lấy được lợi ích từ Bách Thanh, vẫn là dùng danh nghĩa Thịnh Điển là quang minh chính đại nhất."

Vậy nên Tập đoàn Thịnh Điển bây giờ chỉ là cái vỏ bọc để moi móc tài nguyên thôi sao? Ôn Nhiên khẽ mở miệng, định nói gì đó thì cửa phòng bị gõ nhẹ. Dì Phương bưng bát canh giải rượu đứng ở cửa: “Thiếu phu nhân, uống canh rồi hãy ngủ nhé.”