Trong ánh sáng nhập nhoạng, đôi mắt đỏ ngầu hỗn loạn của alpha lóe lên, tim đập nhanh, Ôn Nhiên vùng vẫy vai cố gắng thoát khỏi sự khống chế của hắn.
"Học sinh cấp ba ... Trông xinh thật đấy, chơi với anh một chút đi." Alpha cười ngây ngô, ghé sát lại, hơi thở đầy mùi rượu phả vào mặt Ôn Nhiên: “Còn đeo vòng cổ nữa chứ, đúng là kiểu người thích kìm nén du͙© vọиɠ ..."
Ôn Nhiên không nói gì, nhấc đầu gối lên, thúc mạnh vào bụng hắn, alpha kêu lên một tiếng đau đớn rồi cúi người xuống, Ôn Nhiên thoát khỏi hắn rồi quay người bỏ chạy. Ngã tư ở ngay gần đó, nhộn nhịp, Ôn Nhiên vừa chạy vừa cởi cặp sách, cơ thể đang sốt không chịu nổi sự lăn lộn, hai chân mềm nhũn, khi alpha chửi rủa đuổi theo túm lấy mũ áo của cậu, Ôn Nhiên dùng sức ném cặp sách ra ngoài, hét lớn: "Cứu mạng——!"
Tiếng gầm rú của động cơ xe máy át đi tiếng hét của cậu, tiếng kêu cứu và chiếc cặp sách như những viên đá nhỏ ném xuống biển, không gây ra bất kỳ gợn sóng nào trên đường phố ồn ào. Ôn Nhiên bị kéo lại, ấn vào tường, alpha gập tay chắn ngang cổ cậu, ghì chặt.
Ánh sáng ngay tại ngã tư, phân chia ranh giới rõ ràng với bóng tối xung quanh, khó thở, tầm nhìn quay cuồng, khi nhìn thấy bóng người cao gầy mơ hồ đang đi tới, Ôn Nhiên nghĩ chắc là mình hoa mắt rồi.
Một tiếng va chạm vang lên, alpha rêи ɾỉ ngã xuống, Ôn Nhiên chỉ nhìn thấy một cái chân dài thu về. Lực đè trên ngực biến mất ngay lập tức, không khí tràn vào khoang miệng, Ôn Nhiên dựa vào tường thở hổn hển, ngẩng đầu lên, người trước mặt mặc áo phông đen, để lộ nửa khuôn mặt trắng bệch lạnh lùng.
"Khốn kiếp ..." Alpha nằm dưới đất ôm eo, lăn lộn chửi rủa: “Tao ȶᏂασ mẹ mày ..."
Cố Duẫn Trì giẫm một chân lên ngực alpha, anh rất cao, khi nhìn xuống người khác mang đến cảm giác áp bức cực mạnh, nhưng đối phương đã không còn tâm trí đâu mà quan tâm đến những thứ đó nữa, chỉ biết buông lời chửi bậy, Cố Duẫn Trì nghe được hai câu đã thấy phiền, giơ chân lên đá vào đầu hắn, alpha hoàn toàn ngất xỉu, không còn phát ra tiếng động nào nữa.
Cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, Ôn Nhiên đứng thẳng người dậy một chút, khàn giọng nói: "Cảm ơn anh."
Cố Duẫn Trì nhìn cậu từ trên xuống dưới: "Cậu làm gì ở đây?"
"Vừa tan học." Ôn Nhiên dụi mắt: “Đi ngang qua."
Thật biết ơn Cố Duẫn Trì vì thích đi bar, nếu không thì hôm nay anh ta không thể nào xuất hiện ở đây, cũng sẽ không tiện tay cứu cậu một mạng. Người tốt cả đời bình an, chúc Cố Duẫn Trì sau này thường xuyên đến chơi, đến chơi vui vẻ, chơi đã đời.
"Cứ tưởng cậu quen biết hắn ta." Cố Duẫn Trì liếc nhìn alpha nằm dưới đất.
"Sao có thể." Ôn Nhiên không hiểu: “Hắn ta vừa ấn tôi vào tường đấy thôi."
"Mâu thuẫn tình cảm." Cố Duẫn Trì nói nhẹ nhàng: “Xung quanh quán bar đâu đâu cũng có chuyện thế này."
Rõ ràng đã cứu người, nhưng lại cứ phải nói những lời khó nghe như vậy. Trong đầu Ôn Nhiên như có một ngọn lửa đang cháy, tuyến thể cũng nóng lên, tai ù ù, cậu buồn bực nói: "Làm sao tôi có thể có mâu thuẫn tình cảm được."
Cơ thể bồng bềnh, rõ ràng là đang sốt cao, nhưng lại cảm thấy lạnh, Ôn Nhiên không tự chủ được run rẩy, trạng thái của cậu quá khác thường, Cố Duẫn Trì lùi lại một bước: "Cậu động dục à?"
"Không phải, tôi bị sốt." Giọng nói yếu ớt, Ôn Nhiên không còn sức để nói chuyện nữa, mỗi chữ đều kéo dài ra, nghe như đang làm nũng - Cố Duẫn Trì cau mày.
"Dù sao cũng cảm ơn anh, tôi về trước đây." Ôn Nhiên kéo kéo gấu áo định đi, đi được nửa đường thì vô tình vấp phải một viên đá, cậu loạng choạng vài bước, đúng lúc loạng choạng đến trước mặt hai vệ sĩ đang đứng ở ngã tư, mới nhìn thấy cặp sách của mình được một trong hai vệ sĩ nhặt lên.
Ôn Nhiên đưa tay nhận lấy cặp sách, nói: "Cảm ơn anh."
Phía sau vang lên tiếng bước chân, Cố Duẫn Trì bước tới, kéo mũ áo hoodie của Ôn Nhiên lên trùm kín đầu cậu, thấy Ôn Nhiên vẻ mặt khó hiểu, anh ta chỉ tay về phía bên trái đường: "Đi đường đó."