Vịnh biển, núi tuyết, rừng rậm, thảo nguyên, có ảnh phong cảnh đơn thuần, cũng có ảnh chụp Cố Duẫn Trì trượt tuyết, leo núi hoặc ôm động vật. Ảnh được sắp xếp không theo quy luật nào, tùy ý ghim lên tường, nhưng có thể nhìn qua ngày tháng mà thấy những bức ảnh bên ngoài là mới nhất, càng vào trong thì thời gian càng lùi xa, từ ảnh phong cảnh và ảnh chụp một mình Cố Duẫn Trì chuyển sang ảnh chụp chung của hai vợ chồng và ảnh gia đình.
Chính giữa vô số bức ảnh, là một bức ảnh gia đình cỡ khoảng 14 inch, alpha nhỏ tuổi đứng trước alpha anh tuấn và omega xinh đẹp, là Cố Duẫn Trì và cha mẹ anh.
Khung ảnh gỗ đã cũ, được treo trên đinh bằng một sợi dây thừng nhỏ xù lông, có vẻ như chưa hề được thay mới hay sửa sang gì, vẫn giữ nguyên hình dáng ban đầu.
Dưới ánh đèn vàng ấm áp, Ôn Nhiên chăm chú nhìn, góc này trong cả căn biệt thự này có vẻ quá đặc biệt, giống như một trái tim đang đập chậm rãi - vậy mà lại do chính tay Cố Duẫn Trì tạo nên, thật khó tin.
Ôn Nhiên nhớ có lần 339 nói Cố Duẫn Trì rất ghét chụp ảnh, người ghét chụp ảnh vậy mà lại lưu lại ảnh của mình trong những chuyến du lịch, giống như anh sưu tập vô số đồ chơi, đồ lưu niệm và ảnh, đều là để cho cha mẹ trong ảnh chụp chung chứng kiến thế giới mà anh đã trải qua.
Cúi người xuống gần hơn, Ôn Nhiên nhìn bức ảnh gia đình kia, sạch sẽ rõ ràng như thể vừa được chụp ngày hôm qua. Trong ảnh, Cố Duẫn Trì nắm tay mẹ, người dựa sát vào chân ba, trên mặt thoáng chút ý cười.
Không gian yên tĩnh đến nỗi chỉ còn nghe thấy tiếng thở của chính mình, ánh mắt Ôn Nhiên từ bức ảnh chuyển lên sợi dây gai dầu căng chặt, không hiểu sao lại thấy lo lắng, luôn cảm thấy vẫn nên gia cố thêm cho chắc chắn. Vừa nghĩ đến đó, cậu nghe thấy tiếng "cạch" rất nhẹ, giống như trong phim ma, đột nhiên, một đầu dây gai dầu bung ra khỏi khung ảnh, bức ảnh gia đình úp sấp xuống đất, tiếng kính vỡ chói tai đến giật mình.
Bức ảnh quý giá, quan trọng như vậy... Bất ngờ không kịp phòng bị, Ôn Nhiên vẫn ngây người nhìn bức tường, một lúc sau mới cứng đờ cúi đầu, đầu óc trống rỗng, chỉ còn tiềm thức thúc giục cậu ngồi xổm xuống, cố gắng nhặt bức ảnh lên.
Một đôi chân xuất hiện bên khung cửa, Ôn Nhiên hoảng hốt ngẩng đầu, sao đèn bỗng chói mắt thế này? Cậu nhìn Cố Duẫn Trì: "Xin lỗi, nó... tự nhiên rơi xuống." Mỗi chữ đều nghe rõ, nhưng lại không biết mình vừa nói gì, đầu óc trống rỗng.
Cậu thấy Cố Duẫn Trì đưa tay về phía mình, tưởng rằng sẽ bị tát, dù vậy cũng không né tránh, nhưng ngón tay Cố Duẫn Trì chỉ luồn qua vòng cổ của cậu một cách chuẩn xác, kéo cả người cậu lên.
Vòng cổ được thiết kế riêng theo kích thước cổ của mỗi omega, độ vừa khít với cổ cực kỳ cao. Một ngón, hai ngón... Ba ngón tay của Cố Duẫn Trì ấn vào cổ họng Ôn Nhiên, luồn vào vòng cổ, khớp ngón tay chặn ngay yết hầu cậu. Tuyến thể đau nhói, thái dương giật giật, Ôn Nhiên thậm chí không thể kêu lên, chỉ có thể phát ra vài tiếng rêи ɾỉ khàn khàn từ cổ họng, hai chân mềm nhũn, không đứng vững mà quỳ xuống.
Cố Duẫn Trì mặc kệ cậu ngã xuống chân mình, nắm lấy vòng cổ Ôn Nhiên, ép cậu ngẩng đầu nhìn thẳng vào anh. Vẻ mặt anh bình tĩnh hơn bất cứ lần nào trước đây, không tức giận cũng không dữ tợn, giọng điệu cũng rất bình thản: "Họ không muốn nhìn thấy cậu."
Vòng cổ bị tác động bởi ngoại lực quá mức, bắt đầu phát ra tiếng cảnh báo bíp bíp. Lưng ướt đẫm mồ hôi, Ôn Nhiên vừa khóc vừa nắm lấy cánh tay Cố Duẫn Trì, há miệng thở dốc như cá mắc cạn, tiếng ù ù vang lên bên tai, cậu mơ hồ nghi ngờ đã có máu chảy ra từ tuyến thể, đang chảy xuống gáy.
"Xin lỗi..." Giọng khàn đặc, Ôn Nhiên chỉ có thể phát ra một chút hơi thở.
"Lần thứ hai rồi." Cố Duẫn Trì nhìn xuống cậu, giọng nói vẫn bình tĩnh giữa tiếng cảnh báo, hỏi một cách thờ ơ: "Xúc phạm họ khiến cậu thấy rất sung sướиɠ à?"