Bà ta vừa nói vừa đi rót nước, Ôn Nhiên dùng mu bàn tay áp vào má bị bà ta chạm vào, tê tê. Cậu nói: "Con hiểu."
Cuối tuần trôi qua, sáng thứ Hai, trường dự bị công bố kết quả, Ôn Nhiên đã vượt qua bài kiểm tra viết, đủ điều kiện nhập học, thứ Ba có thể vào lớp học, vì vậy hôm nay có lẽ là ngày cuối cùng cậu đến nhà Cố Duẫn Trì học bù.
Chuyện ngủ chung đêm thứ Sáu dường như đã khiến Cố Duẫn Trì rất khó chịu, buổi sáng học xong anh liền đứng dậy bỏ đi, không giống như trước đây sẽ tiếp tục làm bài tập trong thư phòng. Buổi trưa Ôn Nhiên xuống lầu, thấy anh đã ăn cơm xong và đi chơi game, buổi chiều cũng vậy, tóm lại là tránh ở chung một không gian với Ôn Nhiên, viết rõ sự chán ghét lên mặt.
Khiến Ôn Nhiên còn tưởng rằng đêm đó mình đã mơ màng cướp đi sự trong trắng của tên biếи ŧɦái siêu cấp dâʍ ɭσạи này.
"Đừng để ý, anh ta không chỉ ghét mình cậu đâu, thật ra anh ta ghét cả thế giới, chỉ là cậu ở quá gần anh ta nên mới bị ảnh hưởng nặng nề..." 339 an ủi Ôn Nhiên.
Ôn Nhiên quỳ trên mặt đất khom lưng, cẩn thận lắp đuôi máy bay vào, siết chặt đai ốc, cậu ngẩng đầu mỉm cười với 339: "Lắp xong rồi."
"Wow... cậu thật sự rất giỏi, một chiếc máy bay lớn như vậy, có thể tháo ra rồi lắp lại được."
Tìm khăn lau trong hộp dụng cụ, Ôn Nhiên cẩn thận lau sạch bụi và dấu vân tay trên vỏ mô hình. Lúc hoàng hôn, ánh nắng màu cam vàng chiếu vào cửa sổ sát đất, bao trùm lấy Ôn Nhiên, giống như ánh sáng dịu dàng ấm áp của đồ sứ. 339 nhìn nghiêng mặt cậu, vừa nhìn vừa tự tìm kiếm rất nhiều hình ảnh búp bê sứ xinh đẹp để so sánh, kết luận là không có cái nào đẹp bằng Ôn Nhiên.
Mô hình sáng bóng như mới, Ôn Nhiên lấy điện thoại ra chụp ảnh, có chút không nỡ. Mặc dù Cố Duẫn Trì cực kỳ không hoan nghênh cậu, nhưng trong chuyện này lại ngoài ý muốn hào phóng, Ôn Nhiên được tạm thời thoát khỏi căn phòng ngủ nhỏ ít khi thấy ánh mặt trời ở nhà họ Ôn, không cần giấu giếm Trần Thư Hồi mà lén xem lớp học cơ khí và vẽ, dựa vào một mảnh đất nhỏ mà Cố Duẫn Trì tùy tiện bố thí, có được một căn phòng an toàn, hoàn thành một công trình mà trong mắt người khác là nhàm chán vô vị nhưng đối với cậu lại có ý nghĩa trọng đại.
Chụp rất nhiều ảnh, Ôn Nhiên thậm chí còn nảy ra một ý nghĩ khá buồn cười, muốn in ảnh ra, rồi photo bản vẽ tay, đốt cho Ôn Ninh Uyên xem.
"Sau này cậu sẽ làm kỹ sư à!" 339 đột nhiên hỏi.
Ôn Nhiên đang dọn dẹp giấy vụn trên mặt đất, nghe vậy khựng lại: "Chắc là không đâu."
"Tại sao? Tôi thấy cậu rất có năng khiếu, hơn nữa cậu cũng thích mấy thứ này."
"Không có tại sao." Ôn Nhiên trả lời. Không có tại sao, cậu chỉ có thể làm những gì Trần Thư Hồi yêu cầu, từ trước đến nay vẫn luôn như vậy.
"Được rồi! Nhưng vẫn mong mọi ước mơ của cậu đều thành hiện thực." 339 nói: “Bảo vệ mang chuyển phát nhanh đến rồi, tôi đi quét kiểm tra một chút."
"Ừ."
Dọn dẹp xong xuôi, Ôn Nhiên đứng dậy cúi đầu nhìn mô hình vài giây, nghĩ nghĩ, cậu đi về phía phòng đồ chơi, thấy tủ kính đó vẫn còn trống, chưa có đồ mới để vào.
Ôn Nhiên không chắc Cố Duẫn Trì có bảo người ta đặt mô hình trực thăng trở lại hay không, nhớ đến câu anh nói thích cùng một món đồ chơi với cậu khiến anh cảm thấy mình có gu thẩm mỹ kém, vậy thì chắc là không rồi.
Chỉ cần nhìn một cái là nên đi rồi, nhưng ánh mắt lại dừng ở góc khuất cuối cùng, lần trước chưa kịp tham quan hết. Ôn Nhiên do dự một chút, bước tới, vòng qua tủ trưng bày phía trước, cậu nghiêng đầu nhìn vào, là một căn phòng nhỏ không có cửa.
Đi đến gần, đèn tự động sáng lên, Ôn Nhiên dừng bước, một bên là tủ kính lớn, bên trong bày rất nhiều đồ chơi và đồ lưu niệm trông có vẻ cũ kỹ, một bên là cả bức tường dán đầy ảnh, đủ loại quốc gia, đủ loại mùa, mỗi bức ảnh đều ghi chú địa điểm và thời gian, là chữ viết tay của Cố Duẫn Trì.