Mơ mơ màng màng, Ôn Nhiên tỉnh giấc giữa những tiếng động nhỏ, người lạnh, cậu sờ sờ tay, lạnh ngắt, không biết chăn đi đâu mất rồi. Nghe thấy một tiếng "tít" rất nhỏ, sau đó rèm cửa tự động kéo ra một cách chậm rãi và im lặng, ánh nắng ban mai chiếu lên mặt, Ôn Nhiên nheo mắt khó khăn suy nghĩ, từ bao giờ trong phòng lại có rèm cửa tự động? Cây jacaranda ngoài cửa sổ đâu mất rồi?
Trên giường động đậy, Ôn Nhiên dụi dụi mắt, khó hiểu bò dậy, bốn mắt nhìn nhau với Cố Duẫn Trì cũng đang ngồi dậy trong tia nắng đầu tiên của buổi sáng.
Câm lặng, pheromone lạnh lẽo mang theo tức giận của alpha lan tỏa, tim ngừng đập, Ôn Nhiên bỗng nhiên tỉnh táo, đây là phòng của Cố Duẫn Trì, giường của Cố Duẫn Trì.
Lúc này muốn nhớ lại rốt cuộc đã ngủ trên giường như thế nào thì đã muộn, đại khái là do ngồi dưới đất ngủ không thoải mái, nên trong lúc nửa mê nửa tỉnh đã dựa vào bản năng bò lên cuối giường, rồi vô liêm sỉ ngủ đến tận bây giờ - hèn gì không tìm thấy chăn, vì nó đã bị đè dưới thân rồi.
"Xin lỗi." Ôn Nhiên nhìn khuôn mặt không chút biểu cảm nhưng dường như đã lạnh đến mức có thể đóng băng ngay lập tức để đưa mình xuống mồ mà xin lỗi, nhưng sức mạnh của ngôn ngữ có hạn, nói gì cũng không đủ để xoa dịu sát ý của Cố Duẫn Trì, cậu chỉ có thể giãy dụa trong tuyệt vọng: “Tôi không cố ý."
Giá mà giường của Cố Duẫn Trì nhỏ hơn một chút thì tốt rồi, Ôn Nhiên nghĩ thầm như tro tàn, như vậy cậu đã bị Cố Duẫn Trì đá xuống giường giữa đêm tỉnh dậy, ít nhất còn kịp dừng lỗ.
"Hình như tôi đã bảo cậu ra ngoài."
Giọng nói khàn khàn sau khi sốt, Ôn Nhiên nghe mà run lên, ánh mắt luống cuống chạy khắp mái tóc rối bời và thân trên trần trụi của Cố Duẫn Trì, không biết nên nhìn vào đâu cho phải phép, cuối cùng cũng chỉ có thể nhìn khuôn mặt đóng băng của anh, trả lời: "Đúng là anh đã nói vậy."
"Sau đó anh ngủ thϊếp đi, tôi sợ anh khó chịu, nên vào ngồi bên giường, định đợi anh hạ sốt rồi mới đi, nhưng không cẩn thận ngủ quên mất, xin lỗi."
Từng chữ đều là sự thật, nhưng Ôn Nhiên vẫn đau lòng nghe ra trong lời nói của mình có ý biện minh, giả vờ ngây thơ, huống chi Cố Duẫn Trì sẽ nghĩ như thế nào, chắc đã cho rằng cậu thừa nước đυ.c thả câu, chuẩn bị dùng pheromone làm mồi nhử, định làm thế này thế kia.
Trong bầu không khí ngột ngạt, Cố Duẫn Trì với vẻ mặt lạnh lùng không tin lấy một dấu chấm câu đột nhiên xuống giường đi về phía cuối giường. Ánh sáng rực rỡ, từng tấc da thịt và cơ bắp trên người anh đều hiện rõ mồn một, Ôn Nhiên hoảng hốt quay mặt đi, khóe mắt thấy Cố Duẫn Trì nắm lấy góc chăn, còn tưởng anh siêng năng muốn gấp chăn, đang định lập tức chuồn, thì trước mắt tối sầm - Cố Duẫn Trì đã hất chăn lên người cậu.
Tầm nhìn bị tước đoạt, Ôn Nhiên còn đang ngơ ngác mở to mắt, ngay sau đó cảm giác mất trọng lực ập đến, cậu bị Cố Duẫn Trì quấn trong chăn rồi dùng một tay ôm eo bế lên. Cố Duẫn Trì bước rất nhanh, Ôn Nhiên hoàn hồn, linh cảm mình sắp bị ném xuống lầu hai, vội vàng vùng vẫy trong chăn: "Xin lỗi... anh có thể đợi một chút không! Tôi..."
Cố Duẫn Trì không hề giảm tốc độ, Ôn Nhiên nghe thấy tiếng mở cửa, chỉ cần thêm vài bước nữa là có thể hoàn thành màn ném người trên không trung, cậu cảm thấy tuyệt vọng, bị ném từ lầu hai xuống cũng không chết được, nhưng có thể bị gãy xương, sẽ rất đau.
Không báo trước, tay đang ôm eo cậu buông lỏng, cảm giác mất trọng lực ập đến, thật sự bị ném ra ngoài rồi, nhưng chưa đến nửa giây đã chạm đất, Ôn Nhiên ngã "á" một tiếng - Cố Duẫn Trì giống như vứt bao rác vậy ném cậu cùng chăn ra hành lang.
"Gọi người dọn dẹp đến thay ga trải giường."
Cố Duẫn Trì lạnh lùng nói một câu: “rầm", cửa phòng lại đóng sập. Ôn Nhiên nằm im trên đất một lúc, mò mẫm kéo chăn ra chui đầu ra khỏi đó.