Chương 40

Cậu đặt thuốc ức chế và thuốc hạ sốt lên tủ đầu giường, rồi rót nửa cốc nước. Tiếng bước chân nặng nề phía sau đã đến rất gần, Ôn Nhiên đặt cốc nước xuống, vừa quay người vừa hỏi: “Cậu có uống rượu không? Uống rượu rồi thì không được uống…”

Câu nói chưa dứt đã bị cắt ngang, Ôn Nhiên còn chưa kịp nhìn rõ, đã bị Cố Duẫn Trì bóp cổ ấn xuống giường, một tiếng rên ngạc nhiên nghẹn ngào bật ra khỏi cổ họng.

Chú thích:

"Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã": tục ngữ chỉ người cùng loại thường tụ tập với nhau.

"Thôi bỏ đi, sớm muộn gì cũng sẽ ngửi thấy thôi." Ôn Nhiên cài lại số, hai tay xoa xoa mặt, nói với 339: "Cậu chủ nhà cậu gội đầu xong chưa sấy tóc."

"Tôi thật sự chịu hết nổi rồi." 339 vừa lầm bầm vừa đẩy cửa đi vào sấy tóc cho Cố Duẫn Trì, chưa đến ba giây đã đi ra - Cố Duẫn Trì bảo nó cút đi. Cuối cùng 339 kết luận: "Chúng ta đừng quản anh ta nữa."

"Đợi anh ấy ngủ rồi tôi lại vào." Ôn Nhiên nào dám không quản: “Tôi ở trong phòng một lúc, chắc sẽ có tác dụng chứ?"

"Có tác dụng, có tác dụng, cảm ơn cậu, cậu thật tốt." 339 ôm lấy một chân Ôn Nhiên: “Tôi đã liên lạc với đầu bếp, lát nữa anh ấy sẽ đến làm bánh mì nhỏ cho cậu ăn."

Ôn Nhiên cảm thấy áp lực: "Sau này đừng làm phiền đầu bếp làm đồ ăn khuya nữa, buổi tối tôi cũng không đói lắm đâu."

"Được rồi, lần sau nhất định."

Ăn croissant mới ra lò, Ôn Nhiên thơm đến mức muốn ngất đi, quyết định tạm thời thu lại lời nói buổi tối không đói.

"Hehe, tôi biết ngay là cậu sẽ thích mà." 339 nói: “Thợ làm bánh này được mời từ nước ngoài về, mỗi tuần đến một lần, làm bữa sáng cho Cố Duẫn Trì một ngày, Cố Duẫn Trì cũng rất thích ăn bánh mì anh ấy làm."

"Chỉ làm một ngày thôi à? Vậy những ngày khác thì sao?"

"Những ngày khác thì đầu bếp khác làm, có tổng cộng hai mươi mấy đầu bếp làm cơm cho Cố Duẫn Trì, thay phiên nhau, chủ yếu là sợ anh ấy ăn chán."

Hèn gì mỗi bữa ăn đều có hương vị khác nhau, Ôn Nhiên nói: "Dạo này tôi tăng năm sáu cân rồi."

"Wow, vậy chứng tỏ thực đơn mà chuyên gia dinh dưỡng thiết kế cho cậu rất hiệu quả!"

Ôn Nhiên rất muốn tăng cân một chút, cậu từ nhỏ đã gầy, thời gian mới phẫu thuật xong càng bị hành hạ đến mức tiều tụy, lúc nào cũng dễ buồn ngủ và mệt mỏi, gần đây tình trạng này đã được cải thiện rất nhiều, cả người có sức sống hơn hẳn, coi như là nhờ phúc của Cố Duẫn Trì.

Ăn hết một hơi bốn cái croissant, Ôn Nhiên ngây người liếʍ liếʍ khóe miệng, 339 sợ cậu không chết no hay sao, lại bưng đĩa đưa thêm một cái: "Ăn thêm chút nữa đi, ăn thêm chút nữa nào."

Muốn từ chối, nhưng bánh sừng bò thơm quá. Ôn Nhiên suy nghĩ một lát, vẫn nhận lấy, rồi đứng dậy: "Tôi mang vào phòng nhé, nếu cậu chủ nhà cậu chưa ngủ thì vừa hay cho anh ấy ăn."

"Vậy nếu anh ấy ngủ rồi, thì làm phiền cậu ở cạnh anh ấy một lát nhé."

"Được."

Trong phòng tối om, Ôn Nhiên bưng bánh mì mò mẫm đi tới, đèn cảm ứng dưới gầm giường sáng lên, cậu nhìn tủ đầu giường, thuốc ức chế và thuốc vẫn chưa động đến, Cố Duẫn Trì đeo bịt mắt nằm thẳng trên giường, hơi thở không đều, sắc mặt đỏ bừng vì bệnh.

Ôn Nhiên sờ sờ vòng cổ, điều chỉnh nấc xuống một bậc, sau tiếng "tít", pheromone nhàn nhạt của alpha có độ tương thích cao quyện với mùi thơm của bánh sừng bò chui vào khoang mũi, Ôn Nhiên hơi choáng váng, đèn cảm ứng tắt, cậu lảo đảo ngồi xuống thảm, dựa lưng vào giường, trong bóng tối như một con chuột nhỏ gặm hết bánh sừng bò.

Trong miệng ngọt ngào, Ôn Nhiên lại lần mò vào phòng tắm súc miệng rồi quay lại ngồi. Cậu nằm sấp trên mép giường, trong không gian yên tĩnh, nghe thấy tiếng thở của Cố Duẫn Trì dần trở nên đều đặn, cũng dần ru cậu vào giấc ngủ, mí mắt nặng trề.

Ôn Nhiên gối đầu lên tay, nghĩ nên đặt đồng hồ báo thức rung, nhắc nhở mình hai tiếng sau phải đi, nhưng quá buồn ngủ, nên cậu chỉ mơ hồ nghĩ vậy mà không thực hiện, cuối cùng nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.