Chương 36

Ôn Duệ vậy mà còn mặt mũi nói xấu Cố Duẫn Trì sau lưng, rõ ràng bản thân cũng là một tên khốn nạn - nhà họ Ôn quả thật xứng đáng với mọi thành kiến của Cố Duẫn Trì. Ôn Nhiên nhìn cửa sổ đó, mãi đến khi Ôn Duệ và Phương Dĩ Sâm rời đi, cậu mới ủ rũ trả lời: "Anh nói đúng."

Trong mắt Cố Duẫn Trì, đây chính là bộ dạng mặc kệ nước sôi lửa bỏng, anh khinh thường nhìn Ôn Nhiên một cái, quay người đi về phía cửa ban công. Ôn Nhiên cúi đầu, chậm rãi đi theo.

Hành lang tối om, lại đi ngang qua cánh cửa hé mở đó, lần này Ôn Nhiên nghe thấy rõ ràng bên trong có người khẽ gọi một tiếng, cậu dừng bước, nhỏ giọng hỏi Cố Duẫn Trì: "Anh có nghe thấy gì không?"

Cố Duẫn Trì quay đầu lại, nhìn cậu với vẻ mặt không cảm xúc, Ôn Nhiên nói: "Hình như có người đang gọi."

Trong đầu lóe lên rất nhiều khả năng, suy đoán cuối cùng là có người say rượu không khỏe. Ôn Nhiên nghĩ ngợi một chút, đi đến bên cửa, đẩy ra một chút, thò người vào, đối diện với bóng tối mịt mùng trong phòng, hỏi: "Cần--"

Chữ "giúp đỡ không" còn chưa kịp nói ra, một bàn tay hơi lạnh lẽo từ phía sau nhanh chóng vòng qua, bịt miệng cậu, kéo cả người cậu ra khỏi phòng. Trong lúc hoảng loạn, chiếc đĩa đựng bánh ngọt trong tay Ôn Nhiên rơi xuống thảm, phát ra tiếng động nhỏ, đồng thời âm thanh trong phòng lại vang lên, đứt quãng, rõ ràng là tiếng rêи ɾỉ sung sướиɠ.

Sau khi phản ứng lại, đầu Ôn Nhiên như muốn bốc cháy, tay Cố Duẫn Trì vẫn bịt chặt miệng mũi cậu, cảm giác nghẹt thở mãnh liệt, Ôn Nhiên luống cuống nắm lấy cổ tay anh. Lưng áp sát vào ngực Cố Duẫn Trì, chênh lệch chiều cao quá lớn, có thể cảm nhận được hơi thở của Cố Duẫn Trì phả xuống từ trên cao. Ôn Nhiên dụi mắt mấy cái, không hiểu bên ngoài hành lang là sảnh tiệc đầy khách khứa, sao lại có người to gan dám che cửa phòng lấp ló hú hí ở đây, cũng không hiểu tại sao Cố Duẫn Trì chỉ tùy tiện kéo một cái, mà sức lực lại lớn như vậy, cậu trong tay anh giống như cái túi nilon, vừa kéo đã bị lôi đi cả người.

Cố Duẫn Trì một tay cầm ly rượu rỗng, một tay bịt miệng Ôn Nhiên, khuôn mặt đó quả thật quá nhỏ, lòng bàn tay có thể bao phủ dễ dàng. Giữa các kẽ ngón tay toàn là hơi thở nóng ẩm dồn dập, Cố Duẫn Trì nghiêng đầu, liếc nhìn Ôn Nhiên từ trên xuống, khẽ nói: "Thật ngốc hay giả ngốc?"

Ôn Nhiên cố gắng gạt tay anh ra, thở hổn hển, yết hầu dưới vòng cổ không ngừng lên xuống. Sau khi nhanh chóng tự kiểm điểm, Ôn Nhiên cho rằng mình đúng là hơi ngốc, nhưng cũng không phải quá ngốc, đại khái ở mức độ trung bình, vì vậy cậu cũng chọn một đáp án trung bình trong câu hỏi của Cố Duẫn Trì, lúng túng đáp: "...Hay."

"Não có vấn đề." Cố Duẫn Trì nhận xét, nhét ly rượu vào tay Ôn Nhiên, buông cậu ra, nhưng không tiếp tục đi ra ngoài hành lang, mà lại đi ra ban công.

"Sao vậy ạ?" Ôn Nhiên khó hiểu hỏi.

Cố Duẫn Trì không quay đầu lại: "Hút thuốc."

Tác giả có lời muốn nói:

Nhiên: Thế giới là một bữa tiệc tɧác ɭoạи khổng lồ...

Cố Duẫn Trì vừa hút thuốc đã biến mất tăm hơi, bỏ dở bữa tiệc giữa chừng, có lẽ là đi ngủ với ai đó rồi. Ôn Nhiên tìm một góc đứng, nhìn những người đủ mọi hình dáng trên sàn, vô ý liếc mắt về phía hành lang, vừa đúng lúc nhìn thấy Alpha mặc âu phục màu xám đậm và một Omega đi ra trước sau, tóc Omega hơi rối, trên mặt có vết ửng hồng rõ ràng.

Alpha đó - Ôn Nhiên sững người, nếu không nhầm thì là một trong những người ngồi cùng bàn hôm Ôn Duệ dẫn cậu đến Hồ Nham Hội quán ăn tối, họ Ngụy hay họ Đường gì đó, không nhớ rõ nữa. Ôn Nhiên lặng lẽ quay đầu lại, uống một ngụm nước cam để trấn tĩnh.

Chỉ là hình như không thể trấn tĩnh được nữa, Alpha đó tùy tiện cầm một ly rượu trò chuyện với người bên cạnh vài câu, ánh mắt quét về phía góc phòng, Ôn Nhiên vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy đối phương đi thẳng đến trước mặt mình.