Các Alpha cấp S có gen bẩm sinh ổn định, Alpha cấp S lại càng có thể tự kiểm soát và tránh được kỳ nhạy cảm, duy trì trạng thái cơ thể ổn định trong thời gian dài. Đối với Alpha và Omega, phần lớn các vấn đề sinh lý đều có thể tìm thấy câu trả lời từ pheromone. Pheromone hoặc tuyến thể của Cố Duẫn Trì chắc chắn đã gặp phải vấn đề gì đó, mới dẫn đến tình trạng sốt, đau đầu thường xuyên và cái gọi là nghiện tìиɧ ɖu͙© trong miệng Ôn Duệ, đây là một sự mất kiểm soát rất lớn đối với Alpha cấp S.
Bây giờ Ôn Nhiên đã có thể hiểu tại sao Cố Duẫn Trì lại là một tên biếи ŧɦái siêu dâʍ ɭσạи. Thứ nhất, quá giàu; thứ hai, do nguyên nhân cơ thể. Cả điều kiện khách quan và chủ quan đều thỏa mãn, nếu đổi lại là cậu thì cũng sẽ biếи ŧɦái thôi - thậm chí Cố Duẫn Trì còn chẳng cần lo lắng sẽ làm to bụng Omega nào.
Ôn Nhiên cũng không lo lắng, dù sao Cố Duẫn Trì cũng chẳng coi trọng cậu, trên giường chắc chắn không thiếu người, về bản chất chuyện này không liên quan gì đến cậu.
Thức dậy xuống lầu, Trần Thư Hồi đang ngồi bên bàn ăn, Ôn Nhiên gần như quên mất đã bao lâu rồi không ăn sáng cùng bà ta.
"Mẹ."
Trần Thư Hồi không ngẩng đầu lên: "Ăn sáng đi." Bà ta để mặt mộc trông có vẻ hơi mệt mỏi, tóc dài búi lỏng lẻo, mặc một bộ đồ ngủ lụa màu xanh đậm, vừa ăn vừa nhìn chằm chằm vào tài liệu trên điện thoại.
"Anh nói bữa tiệc tối nay con cũng phải đi, đúng không ạ?" Hôm qua Ôn Duệ có nhắc đến, Ôn Nhiên không chắc lắm, cũng không muốn đi. Cậu chưa bao giờ cùng Trần Thư Hồi tham dự bất kỳ bữa tiệc rượu nào, giống như mèo cưng chó cưng được nhà họ Ôn nuôi dưỡng, không cần giao tiếp, không cần ra mắt, tác dụng duy nhất là được tạo hình thành Omega, vào thời điểm thích hợp sẽ bị đẩy ra ngoài để đổi lấy lợi ích.
"Cố Duẫn Trì sẽ đến, vì vậy con cũng phải đi." Trần Thư Hồi lúc này mới liếc nhìn cậu một cái: “Mặc dù chuyện của hai đứa vẫn đang được giữ bí mật, nhưng cùng nhau xuất hiện nhiều hơn ở nơi công cộng vẫn có lợi, sẽ có người bắt đầu chú ý đến mối quan hệ của chúng ta với nhà họ Cố."
"Vâng ạ." Là chuyện không thể từ chối, Ôn Nhiên chỉ đành đồng ý, lại nghĩ đến một chuyện khác, cậu hỏi: "Là thứ Sáu tuần sau phải tham gia kỳ thi tuyển sinh của trường dự bị sao ạ?"
"Ừ, báo cáo kiểm tra sức khỏe của con đã được nộp rồi, không có vấn đề gì, cứ thi cho tốt là được."
Làm thế nào để một bản báo cáo kiểm tra sức khỏe của Omega nhân tạo được ngụy trang thành Omega cấp A bẩm sinh và vượt qua vòng kiểm tra của trường dự bị một cách suôn sẻ, Ôn Nhiên không biết, giống như không biết Ôn Duệ làm thế nào biết được tình trạng sức khỏe của Cố Duẫn Trì - nhưng đều không thể hỏi nhiều.
Cậu chỉ là một quân cờ, quân cờ chỉ cần chờ đợi được đặt xuống là được, không có tư cách dò xét suy nghĩ và thủ đoạn của người chơi cờ.
Bữa tiệc tối nay có chủ đề gì, Ôn Nhiên vẫn chưa rõ, nhưng cũng không quan trọng lắm. Trần Thư Hồi và Ôn Duệ đã về nhà thay quần áo từ sớm, trợ lý của Ôn Duệ cũng đến, là một Beta có vẻ ngoài thanh tú, tên là Phương Dĩ Sâm. Trên đường đến khách sạn, anh ta ngồi cùng xe với Ôn Nhiên.
"Ôn thiếu gia." Lúc lên xe, anh ta nhỏ giọng chào hỏi Ôn Nhiên.
"Chào Phương trợ lý."
Phương Dĩ Sâm mỉm cười, bên môi có một lúm đồng tiền nông. Khí chất của anh ta rất đặc biệt, không giống người làm việc văn phòng lắm, Ôn Nhiên hơi tò mò làm thế nào anh ta có thể làm việc dưới tay người như Ôn Duệ, cặp cấp trên cấp dưới này trông thật sự không hợp nhau.
Cả đường không ai nói gì, đến khách sạn, Ôn Nhiên và Phương Dĩ Sâm xuống xe trước, sau đó cửa xe bên kia mở ra, Ôn Duệ với vẻ mặt cáu kỉnh bước xuống, chắc là lại cãi nhau với Trần Thư Hồi trên đường rồi. So với mẹ con, họ giống hai người cộng sự bất đồng quan điểm hơn, bất đồng ý kiến trên nhiều phương diện, nhưng lại buộc phải ràng buộc với nhau vì lợi ích.