Chương 31

Ôn Nhiên nhanh chóng uống cạn bát súp, đi theo ra ngoài, thấy đèn phòng khách sáng lên, Cố Duẫn Trì đang nằm vật ra ghế sofa, áo sơ mi xộc xệch, một tay buông thõng xuống thảm, tay kia giơ lên che mắt, khó chịu "chậc" một tiếng: "Tắt đèn đi."

"Ồ ồ." 339 lập tức tắt hết đèn.

Phòng khách chìm trong bóng tối xanh thẫm, chỉ còn ánh sáng bên ngoài hắt vào qua cửa sổ sát đất. Ôn Nhiên khẽ hỏi 339: "Anh ấy sao vậy?"

339 cũng nhỏ giọng trả lời: "Có lẽ lại đau đầu rồi, cũng là bệnh cũ."

Lúc này tuyệt đối không thể bỏ đi được, Ôn Nhiên chưa ngu ngốc đến mức đó. Cậu đi đến bên ghế sofa ngồi xổm xuống, ngửi thấy mùi rượu và mùi nước hoa lạ trên người Cố Duẫn Trì, khẽ hỏi: "Đau đầu à?"

Cố Duẫn Trì buông tay xuống, đôi mắt đen láy bị vài sợi tóc mái che khuất, nhưng sự cáu kỉnh trong ánh mắt lại rất rõ ràng: "Vẫn chưa đi."

"Ừm, hôm nay muộn một chút." Ôn Nhiên mím môi: “Tôi xoa bóp cho anh nhé?"

"Không cần, có bác sĩ."

"Ừm... Nhưng mà, anh uống rượu rồi, bác sĩ đến cũng không thể kê đơn cho anh được." 339 nhắc nhở.

Cố Duẫn Trì nói: "Liên quan gì đến cậu?"

"Huýt—" 339 huýt sáo, quay đầu sang chỗ khác: “Hung dữ ghê." Sau đó lén gửi tin nhắn cho bác sĩ thông báo đối phương tạm thời không cần đến nữa.

"Tôi xoa bóp cho anh một lúc nhé." Trước khi đưa tay ra, Ôn Nhiên lại lo lắng nói: “Anh đừng đánh tôi."

Cố Duẫn Trì cau mày khó chịu: "Tôi đánh cậu bao giờ chưa?"

"Chưa." Nếu nói thêm nữa có thể thật sự sẽ bị đánh, Ôn Nhiên im lặng ngồi xuống thảm, đưa tay ra, nhẹ nhàng luồn các ngón tay vào tóc Cố Duẫn Trì. Trước đây sau khi phẫu thuật cậu cũng thường xuyên bị đau đầu, y tá đã xoa bóp cho cậu vài lần, Ôn Nhiên vẫn còn nhớ những huyệt vị đó.

Cẩn thận xoa bóp vài phút, Cố Duẫn Trì không mắng, chứng tỏ mức độ thoải mái cũng được, Ôn Nhiên hơi yên tâm. 339 lặng lẽ đứng cách đó không xa, dường như đã ngủ, nhưng chưa đầy mấy giây sau, đầu nó đột nhiên lóe sáng dữ dội.

"Quên tắt đèn flash rồi, hehe." Bị lộ tẩy khi đang chụp lén, 339 hơi ngại ngùng.

Cố Duẫn Trì nhắm mắt: "Đi xay hạt cà phê."

339 toát mồ hôi: "... Lần này là mấy cân?"

"Hai mươi cân."

"..." Nhịn không chửi thề, 339 cố gắng đánh vào tình cảm: “Cậu chủ, chúng ta ở chung lâu như vậy, tôi luôn cảm thấy chúng ta giống như người thân..."

Cố Duẫn Trì bình tĩnh nói: "Cậu cũng xứng?"

Tôi dựa vào! 339 sụp đổ, mang theo chút tôn nghiêm ít ỏi còn sót lại quay đầu chạy thẳng vào bếp: “Kết thúc rồi! Cả đời này sẽ không giảng hòa với anh!"

Tiếng xay hạt cà phê dữ dội bắt đầu vang lên từ xa, Ôn Nhiên không nhịn được hỏi: "Tại sao lại bắt nó xay nhiều như vậy?"

"Nếu không thì cậu đi xay thay nó."

"... Thôi vậy." Ôn Nhiên thành thật nói: “Tay tôi hơi mỏi."

Ý cậu là cả ngày học tập và tháo dỡ mô hình khiến tay hơi mỏi, nhưng đến tai Cố Duẫn Trì lại thành đang phàn nàn vì xoa bóp cho anh nên tay không thoải mái. Cố Duẫn Trì nói: "Lúc tháo dỡ mô hình không thấy cậu kêu tay mỏi."

Ôn Nhiên bị mỉa mai mà cũng không hề hay biết, nghĩ đến mô hình còn cười, cậu nói: "Cảm ơn anh đã cho tôi tháo dỡ máy bay."

Cố Duẫn Trì căn bản không thèm để ý đến lời cảm ơn của cậu, nhắm mắt không có bất kỳ phản ứng nào. Nhưng Ôn Nhiên cảm thấy Cố Duẫn Trì sau khi say rượu dường như tính tình tốt hơn một chút, cậu nghĩ nghĩ, lại hỏi: "Anh có thấy làm vậy rất nhàm chán không?"

"Không phải cậu cũng vậy sao."

Thôi được rồi, hình như nói gì cũng bị mỉa mai, Ôn Nhiên đã quen rồi: "Nói cũng đúng."

Một lúc sau, Cố Duẫn Trì nói: "Chỉ là sở thích thôi, quan tâm người khác nghĩ gì làm gì." Ngay sau đó lại cau mày: “Biết trước cậu sẽ bày bừa linh kiện ra khắp sàn, thà rằng ném luôn mô hình cho cậu mang về còn hơn."

"Không thể mang về nhà được." Ôn Nhiên lập tức nói, giọng nhỏ dần: “Mẹ tôi không thích tôi nghịch mấy thứ này."