Chương 30

Hóa ra đêm đó ở Hồ Nham gặp phải là Cố Duẫn Trì và Lục Hách Dương, một tên biếи ŧɦái không có phản ứng gì với màn biểu diễn biếи ŧɦái và một tên biếи ŧɦái coi màn biểu diễn biếи ŧɦái là nhạc nền ru ngủ – đây là ấn tượng của Ôn Nhiên về họ.

"Sao vậy?" Thấy Ôn Nhiên đang ngẩn người, 339 hỏi.

"... Không sao." Ôn Nhiên cúi đầu tiếp tục tháo dỡ buồng lái, một lúc sau, cậu hỏi 339: "Cậu chủ mỗi tối ra ngoài chơi gì, cậu biết không?"

339 cười gian xảo: "Tất nhiên là biết rồi, bọn họ cái gì cũng chơi."

Vậy nên đối với họ mà nói, đó đều là những chuyện không đáng ngạc nhiên, người giàu có thì chơi lớn là chuyện bình thường, vấn đề là bản thân mình kiến thức nông cạn quá. Ôn Nhiên gật đầu, tiếp tục làm việc, chỉ là hình tượng của Cố Duẫn Trì trong lòng cậu đã từ một tên biếи ŧɦái không có phản ứng gì với màn biểu diễn biếи ŧɦái thành một tên biếи ŧɦái siêu dâʍ ɭσạи.

Tên biếи ŧɦái siêu dâʍ ɭσạи chơi game xong từ phòng giải trí đi ra, Ôn Nhiên ngồi xổm trên mặt đất, nhìn anh một cái, rồi lại nhìn thêm cái nữa.

Cố Duẫn Trì dừng lại trước mặt cậu, cúi xuống nhìn cậu với vẻ mặt vô cảm: "Nhìn cái gì."

Đúng rồi, là ánh mắt nhìn con chó đó, giống như lần đầu tiên gặp mặt ở Hồ Nham, thảo nào cứ có cảm giác quen thuộc. Ôn Nhiên vội vàng cúi đầu, chột dạ nói: "Không có gì." Không biết Cố Duẫn Trì có nhận ra cậu không, xem ra hình như là không.

Khi cậu cúi đầu, lộ ra gáy đầy lông tơ và cần cổ trắng nõn được vòng cổ bao quanh, Cố Duẫn Trì cụp mắt nhìn một lúc, lười quan tâm nữa, xoay người bỏ đi.

Mặc dù Cố Duẫn Trì là một tên biếи ŧɦái siêu dâʍ ɭσạи, nhưng anh lại hào phóng cho cậu tháo dỡ mô hình, mãi mãi đáng để biết ơn. Hành động tháo dỡ mô hình kéo dài gần mười ngày, Ôn Nhiên rất tỉ mỉ ghi nhớ từng bộ phận, phân loại và đánh số chúng, trong quá trình đó còn phải liên tục vẽ lại, thành quả cuối cùng là chồng bản vẽ giống như truyện tranh vậy, khi lật liên tục sẽ hiện ra toàn bộ quá trình chiếc trực thăng này từ lúc còn nguyên vẹn cho đến khi chỉ còn lại một cái đế.

Khoảnh khắc mô hình được tháo dỡ xong, 339 trên màn hình bắn pháo hoa ăn mừng cho Ôn Nhiên, trời cũng đã tối, gần mười giờ rưỡi rồi. Hôm nay dì Phương xin nghỉ phép, Trần Thư Hồi và Ôn Duệ lại không về nhà ăn tối, ngày mai là cuối tuần nên không thể qua đây, Ôn Nhiên liền ở lại đây muộn một chút, tháo dỡ xong chiếc máy bay trong một hơi.

Trên thảm trải đầy các linh kiện, tuần sau sẽ bắt đầu công trình lắp ráp lại, Ôn Nhiên đã lâu không cảm nhận được sự hưng phấn này – sự hưng phấn này đã duy trì suốt mười ngày, thậm chí tối qua Trần Thư Hồi còn cố ý gọi cậu lại, hỏi tại sao cậu trông vui vẻ như vậy, có phải đã có tiến triển gì với Cố Duẫn Trì không.

Ôn Nhiên bất ngờ không kịp đề phòng, chỉ có thể trả lời: "Gần đây thái độ của anh ấy tốt hơn một chút." Trên thực tế, cậu và Cố Duẫn Trì đã lâu không nói chuyện, tất cả thời gian rảnh đều dùng để tháo dỡ mô hình.

"Đầu bếp vừa nấu xong bữa khuya cho cậu đấy, cậu ăn xong tôi sẽ liên lạc với tài xế đưa cậu về nhà."

"Bữa khuya?" Ôn Nhiên không muốn làm phiền đầu bếp.

"Đi ăn đi, đi ăn đi!"

Là một bát súp thịt, Ôn Nhiên ăn vài miếng, nói với 339: "Cảm ơn cậu đã ở cùng tôi."

"Tôi thích ở cùng cậu." 339 chớp chớp mắt: “Từ khi cậu đến, tôi không còn cô đơn nữa, cậu biết đấy, Cố Duẫn Trì không thèm để ý đến ai, tôi lại không có số mới của Aimee, tôi luôn rất buồn chán."

Ôn Nhiên nghĩ đến quãng thời gian dài nằm viện của mình, ngày đêm, cô đơn đau khổ, sợ hãi và hoang mang, không ai nói cho cậu biết kết quả là tốt hay xấu. Cậu cười với 339, nhưng lại không nói nên lời.

"Ơ? Hôm nay về sớm vậy sao?" 339 đột nhiên tự lẩm bẩm, rồi di chuyển ra khỏi phòng ăn.