"186.000."
Cố Duẫn Trì ngẩng mắt nhìn cậu, cau mày, lặp lại: "186.000?"
"Đúng vậy, rất đắt..."
Chữ "đấy" còn chưa kịp thốt ra khỏi miệng, Ôn Nhiên đã nghe thấy Cố Duẫn Trì nói: "Nhà cậu nghèo đến mức này rồi sao."
Thực ra lúc không nghèo cũng không dám bỏ ra mấy trăm nghìn mua mô hình... Ôn Nhiên nhận ra nói chuyện với Cố Duẫn Trì về số tiền dưới triệu tệ có lẽ đều bị coi là than nghèo, cậu lúng túng cười: "Cũng hơi khó khăn."
Cố Duẫn Trì cụp mắt xem điện thoại, giọng điệu thờ ơ và khinh miệt: "Khó trách lại vội vàng muốn leo lên cao như vậy."
Nói không sai chút nào, Ôn Nhiên rất đồng tình, đồng thời cũng không hiểu sao mình lại dám nói muốn tháo mô hình của Cố Duẫn Trì, mặt dày thật đấy. Cậu im lặng mở cặp lấy sách, nghĩ nghĩ, lại cảm thấy nên đáp lại lời Cố Duẫn Trì, vì vậy cậu thuận miệng trả lời: "Ừ, đúng vậy, thật sự xin lỗi."
Không tìm thấy quyển sách cần dùng, Ôn Nhiên cúi đầu suy nghĩ xem có phải để quên ở nhà không, nhưng từ góc độ của người không biết chuyện nhìn vào, giống như cậu sắp vùi đầu vào trong cặp sách để trốn vậy, đang buồn bã ngẩn người.
Cố Duẫn Trì gõ vài chữ trên điện thoại, nói: "Chỉ dựa vào giả vờ mất trí nhớ và giả vờ đáng thương thì vô dụng thôi, bớt diễn đi."
"Cái gì?" Ôn Nhiên lại không hiểu, Cố Duẫn Trì cũng không để ý đến cậu nữa, đứng dậy đi về phía nhà bếp.
"Cà phê."
"Vâng thưa cậu chủ! Anh đợi một lát ạ!"
Cà phê còn chưa pha xong, cửa lớn đã mở ra, hai vệ sĩ đi vào, Cố Duẫn Trì nói: "Mang mô hình máy bay đó đến phòng khách nhỏ."
Vệ sĩ gật đầu, thay giày đi về phía phòng đồ chơi, Ôn Nhiên còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, 339 đã bưng cà phê chạy ra: "Cậu chủ đợi lâu rồi ạ! Cậu chủ mời dùng! Cậu chủ hào phóng! Cậu chủ đẹp trai tốt bụng! Cậu chủ vạn sự như ý!"
Cố Duẫn Trì nhận lấy cà phê, thản nhiên nói: "Thêm năm pound nữa."
Phòng khách nhỏ hướng ra vườn sau, bên ngoài cửa sổ sát đất hình bán nguyệt là một bồn hoa nhỏ xinh đẹp. Ghế sofa êm ái, với tay là có thể chạm tới những cuốn tạp chí trên giá sách bên cạnh, có lẽ đây là khu vực nghỉ ngơi để thưởng ngoạn cảnh sắc khu vườn. Nhưng lúc này, bàn trà đã được dời đi, thay vào đó là mô hình một chiếc máy bay vận tải.
339 khiêng một hộp dụng cụ mới toanh đi tới: "Đây là hộp dụng cụ được vận chuyển tới cùng với mô hình lúc trước, chắc chắn là dụng cụ tháo lắp chuyên dụng rồi!"
Ôn Nhiên ngồi xổm bên cạnh mô hình, muốn đưa tay sờ nhưng lại sợ dính vân tay làm ảnh hưởng đến độ bóng của máy bay. Tâm trí cậu vẫn còn đang rất rối bời, ánh mắt vô hồn, không hiểu tại sao Cố Duẫn Trì vừa mới mỉa mai cậu xong đã đồng ý cho cậu tháo dỡ mô hình. Mãi một lúc sau, Ôn Nhiên mới lắp bắp hỏi: "Sao... cậu... tại sao lại đồng ý cho tôi... thật vậy sao?"
"Thích cùng một món đồ chơi với cậu làm tôi thấy mình có gu thẩm mỹ kém." Cố Duẫn Trì nói xong, lạnh lùng bỏ đi.
Chỉ còn lại Ôn Nhiên và 339 nhìn nhau, 339 nói: "Ờ, mấy người Bking họ như vậy đấy, khá kiêu ngạo."
Ôn Nhiên cũng không hiểu từ đó nghĩa là gì, nhưng không quan trọng nữa. Vết sẹo trên người cậu đang dần biến mất, lại sống lại một lần nữa – Ôn Nhiên đứng dậy với tốc độ chưa từng có, chạy về phía phòng khách lớn, vơ lấy balo rồi nhanh chóng chạy về, 339 kinh ngạc.
Chụp mấy chục bức ảnh cho mô hình, Ôn Nhiên tắt điện thoại, lại dùng mắt thường ngắm nhìn toàn diện một lần, mới lấy giấy nháp ra, xé thành từng mảnh nhỏ, viết số lên, dùng để đánh dấu các bộ phận khác nhau. Cuối cùng cậu mở hộp dụng cụ, nhẹ nhàng gạt động cánh quạt đuôi, sau đó không chút do dự tháo nó xuống.
339 vội vàng che mắt: "Tàn bạo quá!"
Buổi học sáng nay của Ôn Nhiên đặc biệt khó khăn, bởi vì phải kiểm soát bản thân không nghĩ đến mô hình, cứ nghĩ đến là tay lại ngứa ngáy, không thể tập trung. Lúc ăn trưa, lần đầu tiên cậu ăn nhanh hơn Cố Duẫn Trì, buông đũa đứng dậy, khom người chào Cố Duẫn Trì, nói: "Tôi ăn xong rồi, cậu cứ từ từ." Sau đó nhẹ nhàng rời khỏi phòng ăn, chạy về phía phòng khách nhỏ.