Chương 27

Cho nên người giàu làm sao mà thấy nhàm chán được, có đủ tiền bạc và thời gian để hỗ trợ họ thỏa sức khám phá thế giới rộng lớn và tận hưởng cuộc sống – Ôn Nhiên nói: "Tôi cảm thấy mình sắp mọc nấm mốc rồi."

339 lập tức hiển thị trên màn hình kết quả tìm kiếm về những khu mộ phong thủy tốt ở Thủ đô.

Cuối bức tường có một góc khuất, bên trong dường như còn có không gian, Ôn Nhiên vừa định đi qua xem thì ánh mắt chợt dừng lại – màu xanh lam trắng, 1,5 mét. Chiếc mô hình máy bay trực thăng mà cậu đã ngắm nghía hàng trăm lần trên điện thoại nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn nó được bán hết, lúc này đang yên lặng nằm trong tủ trưng bày sạch bóng của nhà Cố Duẫn Trì.

Ôn Nhiên ngây người bước tới, há hốc mồm không nói nên lời, quá chân thực, vật thật còn đẹp hơn trong hình gấp trăm lần, màu sắc, đường nét, chất liệu, 186.000 quả nhiên không phải là giá trên trời.

"Ai cho cậu vào đây."

Giật mình, Ôn Nhiên quay đầu lại, thấy Cố Duẫn Trì đang đứng ở cửa, tóc tai hơi rối, cơn cáu kỉnh khi ngủ dậy vẫn chưa tan, toàn thân toát ra vẻ khó chịu.

339 kêu lên một tiếng, sợ hãi trốn ra sau lưng Ôn Nhiên, Ôn Nhiên nói: "... Xin lỗi, là tôi muốn xem."

Cố Duẫn Trì cau mày bước tới, Ôn Nhiên không nhịn được hỏi anh: "Anh cũng thích mô hình này sao?"

"Cậu cũng có à?" Cố Duẫn Trì liếc nhìn mô hình.

"Không, tôi không có tiền mua." Ôn Nhiên thành thật nói: “Quá đắt."

"Vậy thì cậu nhìn thêm hai cái nữa."

"Được." Ôn Nhiên hoàn toàn không coi câu này là lời chế giễu, cậu nói: “Anh cứ đi làm việc đi, tôi nhìn thêm hai cái nữa, đảm bảo chỉ nhìn nó thôi."

Cố Duẫn Trì khịt mũi: "Thích đến vậy sao."

"Ừ, thích." Ôn Nhiên nhìn đến mê mẩn, vô thức thốt ra lời thật lòng: “Nếu có thể tháo ra xem thì tốt quá."

Hậu quả của việc nói thật lòng là bị Cố Duẫn Trì bảo cút, Ôn Nhiên ủ rũ quay lại phòng khách ngồi trên ghế sofa, vô cùng hối hận, cậu giờ đến nhìn cũng không được nhìn nữa rồi.

"Sao cậu dám nói thế chứ!" 339 sợ hãi.

Ôn Nhiên lại lấy điện thoại ra lật xem, khó hiểu hỏi: "Trên trang web nói bán hết hàng sau một tháng mới bắt đầu giao hàng, sao cậu chủ nhà cậu đã nhận được rồi?"

"Hử? Bán hết hàng gì? Mô hình máy bay đã được chuyển đến hơn hai tháng rồi." 339 nói: “Lúc đó anh ta nhìn thấy hình ảnh, thấy khá hứng thú, liền bảo trợ lý đi liên hệ, bên công ty ngày hôm sau đã giao hàng tận nhà."

"Ồ." Bây giờ Ôn Nhiên thực sự có chút ghen tị: “Được rồi."

"Cậu thật sự thích nó đến vậy sao? Vậy thì cậu cầu xin anh ta đi, dù sao cùng lắm là bị mắng một trận."

"Thôi." Ôn Nhiên đang tự kiểm điểm: “Nói muốn tháo đồ mà người khác thích ra xem vốn đã là rất bất lịch sự rồi."

339 bất bình: "Anh ta thích chỗ nào chứ, sau khi đặt mô hình lên tủ thì chưa từng thấy anh ta đến xem lần nào!"

"Chưa từng đến xem?" Ôn Nhiên rất ngạc nhiên, cũng không thể hiểu nổi: “Sao anh ta nhịn được chứ?"

"Cho nên cậu nhất định phải tháo nó ra!" Màn hình của 339 bốc cháy hừng hực: “Mô hình phải thuộc về người thật sự trân trọng nó, chứ không phải là kẻ ba phút nóng như Cố Duẫn Trì!"

Vừa dứt lời, Cố Duẫn Trì từ sáng sớm đã rất khó chịu nên ra sân sau ăn sáng, lại đi vào phòng khách, 339 lập tức tắt lửa, im thin thít không nói gì nữa. Đợi Cố Duẫn Trì ngồi xuống ghế sofa, nó mới di chuyển qua, cung kính hỏi: "Cậu chủ, pha cho anh một tách trà nhé?"

"Đi xay thêm năm pound cà phê nữa."

339 không dám hó hé một tiếng, nhỏ giọng nói: "Tôi đi làm ngay đây ạ." Nó vừa đi về phía nhà bếp vừa lăn chữ "cố lên" trên màn hình cho Ôn Nhiên xem.

Trong bếp bắt đầu vang lên tiếng xay cà phê ồn ào, Ôn Nhiên cúi đầu cạy móng tay một lúc, cuối cùng lấy hết can đảm, rất vụng về hỏi: "Pha cho anh một tách trà nhé?"

"Chiếc máy bay đó bao nhiêu tiền?" Cố Duẫn Trì phớt lờ lời nịnh nọt vụng về của cậu, trực tiếp hỏi.