"Vậy thì... cậu có nghe thấy những lời vừa rồi không?"
"Có." Ôn Nhiên tiếp tục vẽ không ngừng, không cần thước cũng có thể vẽ ra những đường thẳng tắp: “Chuyện đó chẳng phải rất bình thường sao."
Độ tương thích không quyết định được gì, cũng không ràng buộc được gì, huống hồ đó là Cố Duẫn Trì. Cố Duẫn Trì ghét cậu, coi thường cậu, mà cậu cũng chỉ mang theo dã tâm của nhà họ Ôn đến đây, tất cả đều là nhiệm vụ.
Khoảng thời gian này không bị đánh đã là may mắn rồi, hôm nay cậu có thể dựa vào độ tương thích 97.5% ngồi ở đây, ngày mai có lẽ sẽ vì xuất hiện 98%, 99% thậm chí 100% mà bị vứt bỏ, trên thế giới này chưa chắc đã không tồn tại một omega khác sinh ra đã có độ tương thích cao với Cố Duẫn Trì.
Sớm muộn gì cũng phải chết, nếu có thể chết nhanh hơn một chút thì Ôn Nhiên cũng không có ý kiến.
Vẽ xong, cậu cầm bản vẽ phác thảo, nói đùa với 339: "Sau này sẽ lái con tàu này đưa cậu đi chơi nhé."
"Oa..." 339 lại nghiêm túc, hai tay nhận lấy tờ giấy, nước mắt chảy thành hình trứng ốp la: “Chúng ta có thể lái cái này đi tìm Aimee..."
Ôn Nhiên nghe xong có chút buồn, sự lãng quên đôi khi còn đáng tiếc hơn cả sự chia ly. Không nỡ phá vỡ ước mơ của 339, cậu chỉ vỗ vỗ đầu nó.
"Cố Duẫn Trì tối qua ra ngoài chơi bời, ba giờ sáng mới về, bây giờ còn chưa dậy!"
Buổi sáng, vừa đến nơi, 339 đã ra sức kể tội Cố Duẫn Trì. Cổ Ôn Nhiên đã đỡ hơn nhiều rồi, vừa thay giày vừa gật đầu: "Khó trách, bình thường anh ấy hình như dậy rất sớm."
"Ờ, thực ra tối nào anh ấy cũng ra ngoài chơi... chỉ là thường thì mười một, mười hai giờ đã về rồi, nên buổi sáng mới dậy được."
"Hả?" Ôn Nhiên không thể tin được, mỗi ngày dậy sớm, học tập cường độ cao, giữa trưa chơi game không nghỉ ngơi, buổi tối ra ngoài giải trí đến nửa đêm, trên mặt không có một chút quầng thâm mắt nào, lại còn có một thân hình khỏe mạnh, năng động – ông trời thật sự quá ưu ái cho những alpha cấp S này, so sánh với cậu thì cậu giống như một cái xác chết.
"Vậy thì anh ấy tràn đầy năng lượng thật đấy." Ôn Nhiên không khỏi nói với vẻ ghen tị.
"Quả thực rất tràn đầy." 339 hỏi: “Cậu có muốn uống cà phê không? Tôi xay đậu cả đêm qua, cuối cùng cũng xay đủ mười pound rồi."
"Thôi, nhỡ tôi uống xong một cốc, bên cậu lại không đủ mười pound."
339 lại cảm động: "Cậu thật tốt... Giá như lúc trước là cậu mua tôi về nhà thì tốt rồi."
Ôn Nhiên hỏi: "Giá của cậu là bao nhiêu?"
"0.9 tỷ."
"Pha cho tôi một cốc cà phê nhé, cảm ơn."
Kỹ thuật pha cà phê của 339 ngoài dự đoán rất tốt, Ôn Nhiên uống hai ngụm, lại nhìn cây đàn piano kia, muốn đàn, loại đàn piano chuyên nghiệp này rất hiếm thấy, khi chơi sẽ tạo ra một cảm giác thiêng liêng – Ôn Nhiên âm thầm quyết định hai ngày nữa sẽ xin phép Cố Duẫn Trì.
"Còn lâu thầy mới đến, tôi đưa cậu đi dạo nhé?" 339 đưa ra lời mời.
"Dạo ở đâu?"
339 nói: "Trong nhà."
Mới biết tại sao lại dùng từ "dạo", ngoài phòng khách còn có ba bốn phòng phụ, tầng hầm có rạp chiếu phim, hầm rượu, sân sau có bể bơi, bãi đậu xe, trên lầu có phòng đàn, phòng tập thể dục. Mở cửa phòng đàn, Ôn Nhiên sững người: "Violin?"
"Ừ, trình độ violin của anh ấy còn tốt hơn cả piano." 339 nói: “Đi đi đi, chúng ta xuống lầu, vừa rồi cậu không phải nói muốn xem kỹ phòng đồ chơi sao."
Gọi là phòng đồ chơi thực ra không chính xác lắm, trong những tủ trưng bày lớn nhỏ bằng kính trong suốt ngoài vô số mô hình và figure, còn có vô vàn đồ lưu niệm du lịch, tác phẩm nghệ thuật và đồ cổ, phong cách khác nhau nhưng không hề xung đột, có thể thấy vị trí đặt mỗi món đồ đều được cân nhắc kỹ lưỡng.
"Cố Duẫn Trì từ chín tuổi đã đi du lịch khắp nơi rồi, lúc đầu là quản gia hoặc trợ lý đi cùng, lớn hơn một chút thì tự mình dẫn vệ sĩ đi, đã đi qua hơn một trăm quốc gia." 339 than thở: “Anh ta là một kẻ chuyên trốn học, hoàn toàn không thích đi học, thường là đi du lịch ở đâu thì thầy giáo sẽ đến đó dạy kèm."