Chương 2

"Ừm." Đã lâu không giao tiếp xã hội, Ôn Nhiên dừng lại hai, ba giây mới nói tiếp: "Mấy tháng nay làm phiền hai chị rồi."

"Không sao đâu, xuất viện rồi cũng nhớ uống thuốc đúng giờ, nếu có chỗ nào không thoải mái thì phải kịp thời–" Y tá đột nhiên dừng lại, nhìn thoáng qua đồng nghiệp, sau đó đổi chủ đề một cách không tự nhiên: "Giữ gìn sức khỏe nhé."

Đó là giọng điệu chứa đầy sự thương hại và đồng cảm. Sau khi ca phẫu thuật với tỷ lệ thành công chỉ 60% kết thúc, Ôn Nhiên được chuyển đến phòng chăm sóc đặc biệt. Thuốc mê khiến cậu không thể tỉnh táo nhanh chóng, trong cơn mơ màng, cậu cũng nghe thấy y tá dùng giọng điệu như vậy, khẽ thở dài: "Tội nghiệp quá."

"Em sẽ, cảm ơn chị." Điện thoại trong túi rung lên, Ôn Nhiên nói: "Vậy em đi trước nhé, tạm biệt."

Đã lâu không được tắm nắng giữa trưa, chỉ cần đi xuống vài bậc thang, Ôn Nhiên đã cảm thấy hơi khó thở. Mở cửa xe mới phát hiện Ôn Duệ cũng đang ngồi ở ghế sau.

"...Anh." Ôn Nhiên có chút không quen gọi đối phương một tiếng.

"Sao em trông như chuột cống thế này." Ôn Duệ khoanh tay, ung dung dựa vào lưng ghế: "Xem ra sau khi về nước phải đăng ký cho em học vài lớp giao tiếp xã hội, lúc nào cũng như thế này thì không được."

Ôn Nhiên không dám đồng tình, chuột trông còn có sức sống hơn cậu nhiều.

"Khi nào về nước?"

"Hơn nửa tháng nữa, bên này công ty còn chút việc phải giải quyết, nếu không anh cũng chẳng đến đây đâu." Ôn Duệ mở điện thoại xem tin nhắn: "Em đừng có tưởng anh đến đây đón em về đấy nhé?"

"Không đâu." Ôn Nhiên tự biết thân biết phận trả lời.

Ôn Duệ lại cười kỳ quái: "Thực ra em nghĩ như vậy cũng được, dù sao sau này nhà họ Ôn phải dựa vào em mà, đúng không?"

Loại lời này thật sự không cần thiết phải trả lời, Ôn Nhiên quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Khi về nước trời đang mưa, thành phố thủ đô mà Ôn Nhiên chưa từng đặt chân đến trong mười bảy năm đầu đời bị bao phủ bởi màn sương mù dày đặc, mang theo hơi thở xa lạ, không thể đoán trước. Không biết có phải do điều hòa trong xe hơi lạnh hay không mà Ôn Nhiên rùng mình một cái.

Chiếc xe đi qua một con đường rợp bóng cây, dừng lại trước cổng vườn của biệt thự nhà họ Ôn. Mưa nhỏ hơn một chút, Ôn Nhiên mở cửa xuống xe, ngẩng đầu nhìn tòa biệt thự đen trắng rõ ràng đã lâu không được bảo trì, đứng trơ trọi trong mưa phùn, mang theo vẻ hoang tàn, đổ nát.

"Con về trước đi, mẹ phải đến công ty." Trần Thư Hồi ngồi trong xe: "Đói thì bảo dì Phương nấu gì cho con ăn."

"Vâng ạ."

Ôn Nhiên đóng cửa xe, đến cốp sau lấy đồ của mình, cùng tài xế đi vào vườn hoa từ cửa phụ. Vừa bước lên bậc thang, cửa lớn đã mở ra, một người phụ nữ beta mặc tạp dề nhanh chóng bước ra khỏi biệt thự, trên mặt mang theo nụ cười khách sáo: "Là Nhiên Nhiên phải không? Đến đây, để dì xách hành lý cho."

"Dì Phương." Ôn Nhiên chào hỏi trước: "Không sao đâu ạ, để con tự xách."

Tài xế đẩy vali của Trần Thư Hồi vào phòng khách, dặn dò dì Phương một câu "Cô giúp bà chủ mang vali lên phòng" rồi vội vàng chạy vào mưa, đưa Trần Thư Hồi đến công ty.

Dì Phương liền xách vali dẫn Ôn Nhiên lên lầu, cầu thang gỗ óc chó đen đã có chút niên đại, mỗi bước chân giẫm lên đều phát ra tiếng kẽo kẹt. Ôn Nhiên nhìn xung quanh, phòng khách trống trải, lạnh lẽo, đèn chùm cao hơn mười mét không bật, giống như một con quái vật đen sì treo ngược từ trên trần nhà xuống.

Đi ngang qua căn phòng ngủ phụ duy nhất hướng Bắc, dì Phương dừng lại, đẩy cửa ra: "Nhiên Nhiên, đây là phòng của con." Bà lại chỉ về phía hai phòng ngủ chính hướng Nam: "Phòng của bà chủ và Ôn Duệ ở bên kia."

"Cảm ơn dì Phương, vậy con vào dọn dẹp đồ đạc trước ạ." Ôn Nhiên mỉm cười với bà.

"Ừ, được."