"Cậu cũng cút." Cố Duẫn Trì nói vọng ra cửa.
“Được rồi!” 339 lập tức lăn đi xa.
“Cậu ngủ cả chiều rồi, tối nhớ ăn chút gì đó. Nếu ngày mai cậu vẫn không thể đi học, phiền cậu bảo tài xế báo cho tôi một tiếng, tôi sẽ không đến làm phiền cậu nữa.” Ôn Nhiên nói một hơi rất nhanh, mở cửa phòng chạy ra ngoài.
Cậu thu dọn cặp sách xuống lầu, 339 chạy đến: “Tai cậu sao lại đỏ vậy? Không ăn tối ở đây nữa à?”
“Không, cảm ơn.” Ôn Nhiên ngồi xuống thay giày: “Cậu chủ đã hạ sốt rồi, nhớ báo đầu bếp nấu cơm.”
“Lần này hạ sốt nhanh vậy sao? Trước đây đều phải qua đêm mới khỏi.” 339 hiện lên biểu cảm rơi nước mắt: “Chắc chắn là cậu đã chăm sóc anh ấy rất tốt, hu hu…”
“Tôi chỉ đo nhiệt độ cho anh ấy vài lần thôi.”
“Ồ. Hửm? Chờ chút, sao tôi đột nhiên phát hiện ra tin tức tố của cậu?” 339 tiến lại gần Ôn Nhiên một chút: “Vòng cổ của cậu đeo không chặt sao?”
“Đeo chặt rồi mà?”
“Để tôi xem.” 339 quét qua vòng cổ của Ôn Nhiên: “Ơ, nấc điều chỉnh bị hạ xuống một bậc, thảo nào có tin tức tố bị rò rỉ ra ngoài, may mà nồng độ rất thấp.”
“Vậy sao…” Ôn Nhiên nhớ lại cái chạm vào buổi chiều, chắc là lúc đó vô tình điều chỉnh xuống. Cậu sờ vào một bên vòng cổ, điều chỉnh lại nấc cao nhất, rồi nói: “Tôi đi trước đây, tạm biệt.”
“Tài xế còn chưa đến, cậu đợi thêm chút nữa đi.” 339 giống như cái đuôi bám theo Ôn Nhiên ra cửa, nó cười hì hì vài tiếng, hỏi: “Hai người vừa nãy thật sự đang cởϊ qυầи áo sao?”
“... Không, là cậu chủ muốn tắm.”
“Vậy sau này hai người sẽ cùng nhau cởϊ qυầи áo sao?”
Ôn Nhiên: “Hả?”
“Hai người sẽ hôn nhau sao?” 339 không biết là thật thà hay giả vờ, tiếp tục hỏi: “Sẽ sinh con sao?”
Ôn Nhiên đứng đó, đầu óc quay cuồng, một lúc sau mới nói với 339 đang hiện biểu cảm chảy nước miếng trên màn hình: “Sau này đừng nói những lời đáng sợ như vậy nữa được không?”
Tác giả có lời muốn nói:
339 phu nhân thức đêm viết hai vạn chữ đồng nhân văn H của Cố - Ôn
Tỉnh dậy rất sớm, Ôn Nhiên ăn sáng xong về phòng học bài, hoa phượng tím ngoài cửa sổ bị gió sớm thổi lay động nhẹ nhàng, cậu nhìn đến xuất thần, đọc thuộc lòng cũng bị vấp, cúi đầu tìm lại mạch suy nghĩ trên sách thì điện thoại reo, số điện thoại gọi đến chỉ có ba chữ số: 339.
Nghi ngờ, Ôn Nhiên bắt máy, đầu dây bên kia đúng là giọng của 339: “Chào buổi sáng! Tối qua ngủ ngon không?”
Thực ra không ngon lắm, từ khi về nhà Cố Duẫn Trì, tuyến thể vẫn tiếp tục nóng lên, nhưng sờ kỹ lại không thấy sưng, Ôn Nhiên vẫn có chút bất an. Cậu trả lời: “Cũng được, cậu tìm tôi có việc gì sao?”
“Tuy rằng tôi rất muốn gặp cậu, nhưng hôm nay cậu không cần đến học bù đâu.”
“Ừ.” Dừng một chút, Ôn Nhiên hỏi: “Anh ấy vẫn không khỏe sao?”
“Sức khỏe cậu chủ đã hồi phục, là giáo viên đột nhiên có việc.” 339 lại cười hì hì: “Cậu lo lắng cho anh ấy sao?”
Thực ra phần lớn là diễn – Ôn Nhiên đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, hỏi: “Bây giờ anh ấy không ở cạnh cậu chứ?”
“À, ừm…” 339 vô cớ dừng lại một chút, mới trả lời: “Không có, ở đây chỉ có mình tôi.”
“Ừ.” Ôn Nhiên yên tâm tiếp tục diễn, đồng thời cố gắng nắm bắt chừng mực để không khiến người ta thấy buồn nôn: “Cũng có chút lo lắng, bị bệnh rất khó chịu, đã khỏe lại là tốt rồi.”
“Cậu nói rất đúng, vậy có cần tôi giúp chuyển lời lo lắng của cậu không?”
“Tuyệt đối đừng.” Chỉ nghĩ thôi đã thấy xấu hổ đến toát mồ hôi hột, Ôn Nhiên nói: “Cậu chăm sóc anh ấy cho tốt là được rồi, tôi cúp máy trước đây.”
“Được rồi! Chúc cậu hôm nay vui vẻ, tạm biệt!”
Màn hình tắt, Ôn Nhiên ngẩn người, diễn kịch với 339 khiến cậu có cảm giác tội lỗi không rõ lý do, rõ ràng đối phương chỉ là người máy.
Tự học cả buổi sáng, sau bữa trưa, Ôn Nhiên lấy laptop và giấy trắng, mở điện thoại, bật video bài giảng vẽ kỹ thuật cơ khí số 3. Đây là việc cậu chỉ dám làm khi Trần Thư Hồi không có nhà, bởi vì Ôn Ninh Uyên từng là kỹ sư đóng tàu.