Chương 15

Bị túm lấy - là Ôn Nhiên bị túm lấy. Bàn tay nóng hổi kia đột nhiên nắm chặt lấy cánh tay cậu, lực đạo kinh người, Ôn Nhiên còn chưa kịp phản ứng đã chạm phải ánh mắt Cố Duẫn Trì mở ra trong bóng tối, trong nháy mắt da đầu tê dại.

Trước khi Cố Duẫn Trì nảy sinh ý nghĩ kinh hoàng cho rằng cậu muốn nhân lúc ốm yếu mà bò lên giường, Ôn Nhiên lắp bắp nói rõ mục đích: "Không phải... Tôi muốn giúp cậu tháo vòng tay, tháo ra chắc sẽ dễ chịu hơn một chút."

Cố Duẫn Trì bực bội hất tay cậu ra, đổi tư thế ngủ, nghiêng người sang bên kia, ném chiếc vòng tay vừa tháo ra lên chăn. Mất đi sự kiềm chế của vòng tay, pheromone càng lúc càng tỏa ra nhiều, Ôn Nhiên vẫn không ngửi thấy gì, nhưng lại kỳ lạ cảm thấy tuyến thể của mình hình như hơi nóng lên, có lẽ là vì quá căng thẳng.

"Cậu muốn uống nước không?" Ôn Nhiên nhớ đến lời dặn dò của 339, nhỏ giọng hỏi. "Cần lau mồ hôi không?"

Không có câu trả lời, cũng không thể hỏi tiếp nữa, ngay cả hơi thở của Cố Duẫn Trì cũng toát lên vẻ khó chịu. Ôn Nhiên im lặng, tuyến thể hình như thật sự đang nóng lên, cậu muốn sờ thử, đưa tay lên mới nhớ ra mình còn đang đeo vòng cổ, không sờ được tuyến thể, nhưng đầu ngón tay lại vô tình chạm vào nút cảm ứng nào đó trên vòng cổ, phát ra tiếng "bíp".

Ôn Nhiên lập tức đứng hình, đứng im tại chỗ quan sát tình hình gần một phút, không có chuyện gì đáng sợ xảy ra, ngược lại cậu nghe thấy tiếng thở của Cố Duẫn Trì trở nên nhẹ nhàng và đều đặn, như thể đã ngủ say.

Chờ thêm mấy phút, xác định Cố Duẫn Trì đã ngủ, Ôn Nhiên cầm lấy nhiệt kế trên tủ đầu giường, nhẹ nhàng đưa đến bên tai anh, đo nhiệt độ, vẫn còn sốt. Suy nghĩ một chút, Ôn Nhiên quyết định ở lại, mỗi tiếng đo nhiệt độ cho Cố Duẫn Trì một lần.

Cậu có chút toan tính, 339 trông có vẻ liên lạc rất chặt chẽ với bên trợ lý của Cố Bồi Văn, biết đâu sẽ báo cáo chuyện này lên, cho dù mình có làm việc thừa thãi cũng tốt hơn là khoanh tay đứng nhìn - Cố Duẫn Trì và Cố Bồi Văn, dù sao cũng phải lấy lòng một người.

Cả buổi chiều, Ôn Nhiên dựa lưng vào cửa phòng, đến giờ là đúng giờ bò dậy đo nhiệt độ tai cho Cố Duẫn Trì, lần đo cuối cùng thì nhiệt độ đã gần về mức bình thường, Ôn Nhiên thở phào nhẹ nhõm, ngồi lại chỗ cũ, định nghỉ ngơi một chút, vừa nhắm mắt đã ngủ thϊếp đi.

Lúc tỉnh dậy thì trong phòng đã có ánh sáng, nhìn độ sáng chắc là đèn ngủ đầu giường. Ôn Nhiên mở điện thoại xem giờ, vậy mà đã tám giờ tối rồi, mà trong phòng đang có tiếng bước chân, chưa kịp để cậu bò dậy khỏi sàn nhà, Cố Duẫn Trì đã đứng cách đó hai mét, nhìn cậu với vẻ mặt khó hiểu.

Ôn Nhiên nghe thấy câu đầu tiên mà Cố Duẫn Trì nói với cậu sau bốn ngày: "Còn chưa đi?"

"Hả?" Vừa ngủ dậy, phản ứng chậm chạp, Ôn Nhiên hồi tưởng lại một lúc mới nói. "Tôi lo lắng cho cậu, cậu sốt mãi."

"Liên quan gì đến cậu?"

"Vì tôi đang học bù ở nhà cậu, không thể vô lương tâm như vậy được." Ôn Nhiên không nhìn rõ sắc mặt của anh, chỉ có thể hỏi. "Cậu đỡ hơn chưa?"

"Không phải việc của cậu." Cố Duẫn Trì vừa nói vừa xoay người đi vào phòng tắm, đi tắm, giơ tay cởϊ áσ phông đen trên người, eo và lưng lộ ra theo vạt áo kéo lên, đường nét cơ bắp dưới ánh sáng đèn như bức phác họa được vẽ rất đẹp.

"Chờ đã!" Ôn Nhiên hoảng hốt, vội vàng đứng dậy, người đau nhức, chân cũng tê cứng, cậu đau đến mức hít một hơi, vừa nói. "Cậu... Sao lại cởi đồ ngay vậy?"

Cố Duẫn Trì quay đầu lại, vẻ mặt lại bắt đầu có xu hướng khó chịu: "Đây là phòng của tôi."

"Nhưng tôi vẫn còn ở đây."

Cố Duẫn Trì rất thẳng thừng: "Vậy cậu cút đi."

Ngoài cửa, 339 đã biến mất cả buổi chiều cuối cùng cũng xuất hiện, giọng điệu vui vẻ: "Xin lỗi đã làm phiền thời gian ở bên nhau vui vẻ của hai người, nếu không nghe nhầm thì hình như hai người đang cởi đồ? Cho hỏi có cần mở một chai rượu vang thơm ngon để..."