Buổi chiều chỉ còn Ôn Nhiên học bù, giáo viên dạy xong cho cậu thì xin phép đi trước: "Hôm nay Duẫn Trì chắc là không học được rồi, vậy thời gian còn lại cậu tự đọc sách làm bài tập đi, có vấn đề gì thì thứ Hai tuần sau hỏi tôi."
"Vâng, thầy đi thong thả."
Tự học gần một tiếng, Ôn Nhiên dần dần mất tập trung, nghĩ đến Cố Duẫn Trì - cậu lo lắng Cố Duẫn Trì có phải vì tâm trạng không tốt mà ủ bệnh gì không, nếu đúng là vậy thì cậu mới thật sự không sống nổi qua đêm nay. Nghĩ linh tinh đủ thứ, cửa phòng bị gõ nhẹ mấy cái rồi bật mở, 339 bưng nước ép đến: "Chào buổi chiều, muốn uống một ly đồ uống mùa hè sảng khoái không?"
Nó dịch chuyển đến trước mặt Ôn Nhiên, Ôn Nhiên nhận lấy cốc nước ép, do dự một lúc rồi hỏi: "Cậu ấy không khỏe à?"
"Ừ, bệnh cũ, thỉnh thoảng lại bị thế này, sốt nhẹ, chóng mặt, cáu kỉnh."
Ôn Nhiên cẩn thận hỏi: "Là kỳ mẫn cảm sao?"
"Không phải đâu, triệu chứng nhẹ hơn kỳ mẫn cảm nhiều, chỉ là đơn thuần bị ốm thôi." 339 nói. "Bác sĩ cũng không có cách nào, chỉ có thể cho uống một ít thuốc ức chế và thuốc giảm đau, chủ yếu vẫn là phải dựa vào bản thân cậu ấy vượt qua."
Chữ "vượt qua" này lập tức khiến mức độ nghiêm trọng tăng lên rất nhiều, thấy Ôn Nhiên bị dọa, 339 thừa nước đυ.c thả câu: "Hay cậu vào thăm cậu ấy nhé? Bây giờ cậu ấy đang hôn mê trên giường, không có ai bầu bạn, chắc cô đơn lắm."
"Bác sĩ đi rồi à?"
"Đi rồi, bình thường nếu không có gì đặc biệt thì cơ bản là để cậu ấy nghỉ ngơi yên tĩnh."
Ôn Nhiên nói: "Vậy tôi không nên vào làm phiền cậu ấy thì hơn."
"Lỡ như cậu ấy muốn uống nước, hoặc cần lau mồ hôi thì sao?" 339 đặt khay xuống, khoe cánh tay máy cứng ngắc của mình. "Tay tôi không đủ mềm mại linh hoạt, lần trước cho cậu ấy uống nước không cẩn thận đổ vào mặt cậu ấy, bị mắng te tua."
Nói đến nước này rồi, Ôn Nhiên đành phải gập sách lại, đi theo 339 ra ngoài phòng Cố Duẫn Trì. Mở cửa phòng với vẻ bất an, đập vào mắt là một màu đen kịt, nồng độ pheromone trong phòng chắc là rất cao, chỉ là Ôn Nhiên không cảm nhận được, chỉ ngửi thấy mùi hương thoang thoảng.
Không một tiếng động, 339 như ma nhập từ phía sau lặng lẽ đóng cửa phòng lại, ánh sáng càng trở nên tối hơn, Ôn Nhiên cẩn thận đi vòng qua vách ngăn, phòng quá rộng, chỉ có thể nhìn bằng mắt - tia sáng le lói từ khe rèm cửa chiếu vào cuối giường, ga trải giường màu xám đậm, Cố Duẫn Trì nằm im bất động.
Đi đến bên giường mới nghe thấy tiếng thở, không được đều lắm, cũng hơi nặng nề. Mắt dần dần thích nghi với bóng tối, Ôn Nhiên cúi người nhìn, Cố Duẫn Trì nằm sấp, gối đầu lên chiếc gối nâng đỡ khuôn mặt trắng nõn và mái tóc rối bời, đến gần, Ôn Nhiên gần như có thể cảm nhận được hơi nóng tỏa ra từ người anh.
Vì một tai nạn nhiều năm trước, pheromone của Cố Duẫn Trì trở nên đặc biệt quý giá, cũng đặc biệt kén chọn pheromone của omega, gần như không có cảm giác và miễn dịch, tệ hơn nữa là anh chỉ có thể khiến omega có độ tương thích trên 95% mang thai. Là cháu trai được Cố Bồi Văn yêu quý và coi trọng nhất, Cố Duẫn Trì đương nhiên không thể trốn tránh vận mệnh nối dõi tông đường, nhà họ Cố vẫn luôn tìm kiếm omega có độ tương thích cao cho anh - đây là tất cả những thông tin mà Ôn Nhiên biết được.
Những chuyện khác, chẳng hạn như nhà họ Ôn đã phát hiện ra bí mật bị nhà họ Cố che giấu này như thế nào, rồi lấy được báo cáo pheromone của Cố Duẫn Trì ra sao, Ôn Nhiên không hề hay biết, cậu cũng là hôm nay mới biết cơ thể của Cố Duẫn Trì còn tồn tại vấn đề như vậy, những người cấp S có thể chất bẩm sinh vượt trội, ngay cả kỳ mẫn cảm cũng hiếm gặp, vậy mà anh lại phải ốm đau liên miên thế này, đây chẳng phải là vận đen đủ đường sao.
Bên cạnh giường có thuốc và cốc nước, Ôn Nhiên suy nghĩ mấy giây, cổ tay run run, đưa vào trong chăn của Cố Duẫn Trì.