Nhưng không có, nên Mạnh Tỉnh chỉ có thể phát điên ở trong lòng, yêu cầu hệ thống chứng minh.
Hệ thống xuất hiện, nó không chứng minh mà chỉ đơn giản là thản nhiên ném ra một dòng chữ: "Hãy đọc kỹ hướng dẫn trò chơi."
Mạnh Tỉnh đã nhìn thấy câu này rất nhiều lần, từ lúc bắt đầu đọc giới thiệu trò chơi, trong các lần rút thẻ, hệ thống luôn yêu cầu hắn phải đọc kỹ, nhưng hắn không bao giờ làm vậy.
Mạnh Tỉnh: "..."
Hắn nuốt giận vào lòng chấp nhận lỗi lầm này của bản thân.
Nhưng trong lòng vẫn không thể bình tĩnh nổi, dù không đọc kỹ hướng dẫn sử dụng là lỗi của hắn, nhưng chắc chắn hệ thống cũng cố tình dẫn dắt sai. Chỉ là hắn không thể làm gì được vì hệ thống không có thực thể, đành phải tìm đối tượng khác để xả giận.
Mạnh Tỉnh trở mình trong chăn, định chọc phá khuôn mặt của Ôn Như Lam. Nhưng chưa kịp làm gì, phát hiện hình như Ôn Như Lam... đã ngủ rồi?
Sau khi tắt đèn, ánh sáng trong phòng rất mờ nhưng ánh sao sáng bên ngoài chiếu qua rèm cửa cũng đủ để nhìn thấy mờ mờ.
Ôn Như Lam nhắm mắt, không cử động, chỉ có nhịp thở đều đặn nhẹ nhàng dưới l*иg ngực.
Mạnh Tỉnh không tin nổi, đưa tay lên trước mặt Ôn Như Lam vẫy vẫy. Sao y có thể ngủ như vậy? Không phải lần trước thức cả đêm sao?
Dù Mạnh Tỉnh không tin, nhưng thật sự Ôn Như Lam đã ngủ, không phản ứng gì với thăm dò của Mạnh Tỉnh.
Vì Ôn Như Lam đã ngủ... thôi bỏ đi, hắn không phải là người thích phá giấc ngủ của người khác. Mạnh Tỉnh từ bỏ ý định dùng Ôn Như Lam làm đối tượng xả giận.
Nhưng bây giờ hắn đã bọ hệ thống chọc đến tức điên không cách nào ngủ được, Mạnh Tỉnh lại bắt đầu ngắm khuôn mặt của Ôn Như Lam. Lúc tỉnh táo, Ôn Như Lam rất đẹp, đẹp đến kiêu ngạo, khi ngủ cũng rất đẹp nhưng dịu dàng hơn nhiều.
Những nét dữ dằn trên khuôn mặt khi tỉnh đã biến mất, dưới ánh trăng lại lộ ra một vẻ yên bình, đẹp đẽ như hoa súng nở trong ao buổi tối.
Mạnh Tỉnh không thể cưỡng lại mà dùng ngón tay chạm vào má của Ôn Như Lam, chỉ nhẹ hơn một chút so với cái chạm nhẹ của chuồn chuồn. Làn da trắng mịn dưới đầu ngón tay của hắn tạo thành một vết lõm nhỏ, ngay gần môi như một lúm đồng tiền đáng yêu.
Mạnh Tỉnh hài lòng với tác phẩm của mình, tiếc là không thể chụp ảnh,vì sợ gây tiếng động quá lớn sẽ đánh thức đối phương.
Chọc một lúc, Mạnh Tỉnh thu lại ngón tay, nằm xuống bên phần giường của mình nhắm mắt lại nằm một lúc, vẫn không thể ngủ được.
Không được, hắn đã bị hệ thống lừa một lần, dù thế nào cũng không thể bị lừa lần thứ hai. Mạnh Tỉnh quyết định tận dụng thời gian này để nghiên cứu kỹ hướng dẫn trò chơi mà trước đó chưa đọc kỹ.
Nghiên cứu một hồi, hắn thật sự phát hiện ra một vấn đề.
“Nếu đây là một giấc mơ, thì người mơ có ở trong giấc mơ này không? Vị thần tên Mộng Trạch Quân ấy?” Mạnh Tỉnh thầm hỏi hệ thống.
Hệ thống không trả lời trực tiếp, rõ ràng hệ thống này không thông minh đến mức có thể đối đáp với người chơi nhưng nó sẽ dựa vào câu hỏi của người chơi để tìm kiếm các từ khóa trong cơ sở dữ liệu và hiển thị nội dung tương ứng.
Nhưng giống như hầu hết các dịch vụ khách hàng ảo khác, câu trả lời mà nó tìm ra không liên quan nhiều đến câu hỏi của Mạnh Tỉnh: "Giấc mơ không giống thế giới thực, giấc mơ không có quy tắc cũng không có logic như mặt trời mọc và lặn, chuyển động ngày đêm, những quy tắc cơ bản nhất trong thực tế cũng không tồn tại trong giấc mơ. Nhưng người tạo ra giấc mơ này sẽ gắn cho nó những quy tắc của riêng mình. Tất cả các quy luật trong giấc mơ đều do ý chí của chủ nhân quyết định, đồng thời thế giới trong giấc mơ cũng quay quanh chủ nhân của nó. Vì vậy, chắc chắn chủ nhân của giấc mơ sẽ là trung tâm của thế giới trong giấc mơ."