Y không tin, dù Mạnh Tỉnh nói câu này với vẻ mặt không giống giả vờ y cũng không tin, vì điều này hoàn toàn không hợp logic.
Con người khi làm một việc gì đó luôn cần một lý do, vì tiền, vì lợi, vì danh, vì tình, đều là lý do.
Y và Mạnh Tỉnh vốn không liên quan gì với nhau. Họ không quen biết, không có mâu thuẫn tình cảm, Vì vậy khi đối phương đột nhiên tiếp cận mình nhất định là nhận lệnh từ ai đó, chắc chắn người chỉ định hắn đã phải cho hắn một lợi ích gì đó.
Có thể là tình cảm, cũng có thể là tiền bạc. Lúc đầu Ôn Như Lam nghĩ là tiền bạc, vì cho đến bây giờ điều duy nhất Mạnh Tỉnh thể hiện sự quan tâm đó chính là tiền.
Nhưng nếu nói Mạnh Tỉnh là người chỉ quan tâm đến tiền, lại không đúng lắm hắn quan tâm đến tiền, nhưng cũng không phải quá quan tâm.
Trong thương trường, không thiếu những người chỉ vì lợi ích. Ôn Như Lam đã thấy quá nhiều, nhiều đến mức dù đối phương có vẻ ngoài đàng hoàng thế nào, y cũng có thể từ các hành động nhỏ của đối phương mà ngửi ra mùi tham lam vô tận.
Theo quan sát hiện tại của Ôn Như Lam, Mạnh Tỉnh không phải người như vậy. Hắn cần tiền, nhưng không nhất định. Khi Ôn Như Lam ra giá gấp mười, quả thật Mạnh Tỉnh đã động lòng, nhưng khi từ chối lại cũng rất dứt khoát.
Vậy rốt cuộc là vì cái gì? Mạnh Tỉnh có quá nhiều bí ẩn, Ôn Như Lam không thể hiểu, giống như y không thể hiểu sao Mạnh Tỉnh có thể hai lần liên tiếp trong tình huống gần như không thể phản chế mình, và làm sao từ phòng ngủ của mình lấy ra hai bộ đồ ngủ hoạt hình không thuộc về đây.
Ôn Như Lam không nói gì nữa, y nhíu mày, càng nghĩ càng không hiểu.
Khi y đang trầm tư, đột nhiên có thứ gì đó chọc vào giữa trán y. Ôn Như Lam ngẩng lên nhìn, là ngón trỏ của Mạnh Tỉnh.
"Đang nghĩ tôi là ai à?" Sau khi thu hút được sự chú ý của Ôn Như Lam, Mạnh Tỉnh mới lên tiếng.
Ôn Như Lam không trả lời, nhưng ánh mắt khó hiểu của y đã nói lên tất cả.
"Thật ra không phức tạp như vậy, tôi đã nói với anh rồi, tôi đến để bảo vệ anh." Mạnh Tỉnh dùng ngón tay xoa xoa giữa trán đang nhíu lại của Ôn Như Lam.
"Tại sao?" Ôn Như Lam truy hỏi.
"Không có tại sao." Mạnh Tỉnh mặt không đổi sắc nói dối: "Tai sao trong truyện cổ tích ai cũng có thần hộ mệnh của riêng mình? Có câu trả lời không? Không. Có thể thần hộ mệnh của người khác là một tiên nữ xinh đẹp, một con sóc dễ thương, còn của anh thì là tôi đẹp trai."
"Cậu cũng nói đó là truyện cổ tích, truyện đều là giả tất nhiên những thứ giả không có logic." Ôn Như Lam lạnh lùng phản bác.
Mạnh Tỉnh nhướng mày: "Theo cách anh nói, làm sao anh biết thế giới anh đang sống là thật? Nếu đây chỉ là một giấc mơ thì sao?"
"Giấc mơ?" Ôn Như Lam thoáng bối rối, biểu cảm của y đột nhiên có chút khẩn trương, như đang suy nghĩ nghiêm túc về lời nói nghe có vẻ vô lý của Mạnh Tỉnh.
Mạnh Tỉnh thì chăm chú quan sát sự thay đổi biểu cảm của Ôn Như Lam, nói câu này vừa để phản bác, vừa để thử vì hắn muốn xem nếu nói cho người trong mộng sự thật của giấc mơ thì phản ứng sẽ thế nào.
Dù hệ thống chỉ đưa ra một con đường duy nhất để vượt qua, nhưng Mạnh Tỉnh không thích làm nhiệm vụ một cách rập khuôn. Hắn thích tìm trứng phục sinh trong trò chơi, hoặc tìm cách vượt qua khác với đa số.
Nhưng rất tiếc, sau một lúc bối rối ngắn ngủi, Ôn Như Lam lấy lại tinh thần, cười nhạo cách nói của Mạnh Tỉnh: "Nếu đây là giấc mơ, thì bây giờ không phải tình huống này."
"Nói sao?" Mạnh Tỉnh hỏi.
"Chẳng phải trong giấc mơ đều được như ý muốn sao?" Ôn Như Lam dùng ánh mắt không giấu diếm thể hiện suy nghĩ của mình.