Chương 27

Ôn Như Lam không đáp, chỉ dùng đôi mắt u ám nhìn anh.

“Ê, đừng nhìn tôi như vậy.”

Mạnh Tỉnh bắt chước nói: “Dù sao tôi cũng không nói dối, năm trăm vạn một đêm, dù sao cũng phải cho anh một trải nghiệm đặc biệt đáng nhớ chứ?”

“Vì vậy...”

Giọng nói của Mạnh Tỉnh đột nhiên trở nên sâu sắc, anh bỏ lửng câu nói, tự mình rời khỏi giường đi đến phòng tắm trong phòng ngủ.

Một lát sau, Mạnh Tỉnh lại xuất hiện trong tầm mắt của Ôn Như Lam, tay ôm một đống đồ, Ôn Như Lam nhận ra đó là quần áo. Chỉ là những bộ quần áo này có hình dáng kỳ lạ, mũ có tai, đuôi ở phía sau, trông như trang phục hoạt hình.

Ôn Như Lam không có thời gian để nghĩ về những bộ quần áo không nên xuất hiện trong phòng của mình đã xuất hiện bằng cách nào, cùng với sự lún nhẹ ở mép giường, Mạnh Tỉnh lại ngồi xuống bên giường, đồng thời, đưa tay về phía nút áo sơ mi của Ôn Như Lam.

Hắn bắt đầu từ nút trên cùng, từng cái từng cái tháo ra, vừa tháo vừa cười như đùa nghịch: “Anh thích đồ ngủ hoạt hình chó con hay gấu con?”

Bộ đồ ngủ hoạt hình luôn để trong kho, cuối cùng Mạnh Tỉnh cũng nghĩ ra cách dùng. Những thứ trẻ con thế này, hắn có chết cũng không mặc, nhưng đưa cho Ôn Như Lam thì sao, hắn chắc chắn Ôn Như Lam cũng sẽ không mặc, nhưng...

“Không thích phải không? Tối nay anh không có quyền chọn đâu!”

Nụ cười gian tà của Mạnh Tỉnh càng mở rộng.

Thấy Ôn Như Lam không trả lời, Mạnh Tỉnh tự mình chọn: “Chọn chó con đi, chó là bạn tốt của con người.”

“Không.”

Từ khi trạng thái đổi chỗ, Ôn Như Lam luôn im lặng, cuối cùng lên tiếng.

Đồng thời, mày của y nhăn lại, thể hiện rõ sự không muốn từ sâu trong lòng.

Mạnh Tỉnh vốn đã không muốn để ý đến anh, vì khi Ôn Như Lam ép buộc người khác thì không bao giờ quan tâm đối phương có muốn hay không. Vì vậy Mạnh Tỉnh quyết định cho Ôn Như Lam một bài học.

Chỉ là... vừa mở nút thứ hai, ngón tay anh đột nhiên bị một đôi tay khác nắm lấy, yếu ớt không có lực, không thể ngăn cản. Nhưng Mạnh Tỉnh vẫn dừng lại, vì Ôn Như Lam đã dùng cách tối đa để thể hiện sự phản đối của mình, và, y lại lặp lại một lần nữa với giọng điệu căm ghét: “Không muốn chó!”

Mạnh Tỉnh ngẩn người.

Y đột nhiên nhớ lại, trong những thứ Ôn Như Lam ghét nhất, chó chắc chắn nằm trong danh sách hàng đầu. Con chó sói đen mà ba Ôn Như Lam nuôi từng suýt cắn chết y, giống như hầu hết các con chó khác, chỉ sống được hơn mười năm, khi Ôn Như Lam mười tám tuổi lên chức, nó đã chết.

Nhưng Ôn Như Lam không phải là người quên chuyện cũ, y đã tìm kiếm con cháu của con chó sói đó và đánh chết từng con một bằng gậy.

Ôn Như Lam không đặc biệt đi tìm gϊếŧ chó, nhưng cũng sẽ không để chó xuất hiện bên cạnh mình. Y ghét chó, giống như ghét bản thân bất lực phải chịu đựng những trận đòn roi trong quá khứ.

Hiểu ra điều này, Mạnh Tỉnh suy nghĩ một lúc, đột nhiên nắm lấy những ngón tay yếu ớt của Ôn Như Lam đang cố gắng ngăn anh thay quần áo, nhẹ nhàng đặt chúng sang một bên.

Trước khi Ôn Như Lam có thể lần nữa đưa tay ra cản, Mạnh Tỉnh thay đổi quyết định: “Chọn gấu đi, gấu mạnh mẽ hơn, có thể đuổi chó ác.”

Ôn Như Lam ngẩn người, bàn tay đưa ra giữa chừng cứng lại, không rút về nhưng cũng không kiên quyết phản đối nữa.

Mạnh Tỉnh lại tiếp tục hành động, anh tiếp tục mở nút thứ hai, sau đó là nút thứ ba, thứ tư... Không biết là cách mở nút của anh có vấn đề hay chất lượng áo không tốt, nhưng nút áo gần bụng bị chỉ quấn chặt lại.

Ban đầu Mạnh Tỉnh còn định gỡ chỉ quanh nút, nhưng sau một lúc thử thì bỏ cuộc, chỉ quấn vào nhau không biết phải gỡ từ đâu.