Chương 4

Cơ Tắc sửng sốt một lúc, không ngờ tới nàng lại đột ngột hỏi câu này.

Nụ cười của hắn không thay đổi, nhưng đôi mắt nhìn chằm chằm vào nàng nháy mắt liền trở nên hung ác.

Như thể đang trêu đùa con mồi, giọng điệu của Cơ Tắc rất thoải mái, hắn khóa chặt ánh mắt nàng: “Ngươi nghĩ ta sẽ làm sao?”

Căn phòng nhỏ yên tĩnh, chỉ có tiếng gió hiu hiu chậm rãi thổi qua.

Ánh sáng ban ngày u ám chia tấm thảm rơm thành hai, thiếu nữ ngồi trong bóng tối, một lúc sau, khuôn mặt như tuyết nở một nụ cười hồn nhiên, rạng rỡ như hoa về: "Đương nhiên là không rồi! Ta chỉ đùa với ngươi mà thôi, nhìn ngươi dịu dàng như thế này, e rằng còn không cầm được rìu, làm sao có thể gϊếŧ người được chứ. "

Cơ Tắc: "Ta… dịu dàng?"

Thiếu nữ nghiêm túc gật đầu: "Dịu dàng. ”

Cơ Tắc hít một hơi thật sâu.

Hắn không tức giận. Thật không tức giận chút nào.

Trong số những người hắn biết, chỉ có Quý Hành và Cơ Nhất Nhất dám nói những lời chết tiệt như vậy với hắn. Một người thì điên khùng, một người thì còn ấu trĩ trẻ con, hắn nghe thấy còn chưa tính sổ. Bây giờ có thêm một người nữa, một kẻ ngốc nghếch nhỏ con.

Đường đường là Đế thái tử, làm sao có thể so đo với một kẻ ngốc này chứ?

Vậy nên hắn đã tha thứ cho nàng vì sự mù quáng và ngu ngốc của mình.

"Ngươi ..." Cơ Tắc còn chưa nói gì, thiếu nữ đã chạy mất.

“Ta phải về ăn cơm.”

Giày còn chưa mang kịp, nàng cứ như vậy mà lê giày ra ngoài. Cơ Tắc vừa bước ra từ căn phòng nhỏ đã thấy vật nhỏ đang nhanh chóng chạy ra ngoài Nam Đằng Lâu.

Triệu Chi Chi vừa chạy vừa thở dốc, sau khi xác nhận phía sau không có người đuổi theo, nàng mới chạy chậm lại.

Nàng như có suy nghĩ gì đó, quay lại nhìn về hướng Nam Đằng Lâu, trái tim trong l*иg ngực đập thình thịch.

Trong khoảnh khắc vừa rồi, vậy mà nàng lại cảm thấy rằng mình đã có thể thực sự bị gϊếŧ.

Hai lần gặp nhau đều là hai lần mà nàng không thể kìm chế được mà muốn bỏ trốn. Tại sao lại như vậy, là một ảo giác sao?

Cách đó không xa, A Nguyên tìm tới: "Thì ra là người ở đây! Canh nguội mất rồi!"

Triệu Chi Chi đáp: "Ta đang trở về đây."

Mấy ngày kế tiếp, Triệu Chi Chi bất an lo sợ.

Nàng luôn nghĩ đến mỹ nữ ở Nam Đằng Lâu.

Cánh cửa của Vân Đài các vẫn luôn đóng chặt, nàng không thể ra cửa đứng đợi người được. Nàng không còn cách nào khác, chỉ có thể lặng lẽ quay về Nam Đằng Lâu.

Những ngày qua, ở Vân Đài các là một vũng nước đọng. Cánh cửa đóng lại, không một ai biết chuyện gì đã xảy ra bên ngoài.

Các nàng chỉ là những lễ vật tiêu khiển cho người ta, sẽ không ai nói với những lễ vật có những gì đang xảy ra bên ngoài. Huống chi, các nàng lại là những lễ vật do người khác bỏ đi.

Triệu Chi Chi ở bên ngoài Nam Đằng Lâu trong vài ngày, hôm nay, nàng đã hỏi A Nguyên xem hắn có một con dao bằng xương hay không.

A Nguyên lắc đầu không nói, khó hiểu hỏi: “Ngài muốn thứ đó làm gì?”

Triệu Chi Chi nắm chặt ống tay áo, không dám nói chuyện Nam Đằng tháp: “Ta chỉ muốn một cái.”

A Nguyên còn muốn hỏi lại. Kim Tử lại tát hắn một cái, thân hình mũm mĩm ngồi xổm trước mặt Triệu Chi Chi, lông mày đen nhánh nhíu chặt trên đôi mắt nhỏ, cũng không hỏi nhiều, chỉ nói: “Không có dao xương, người có muốn dao tre không?”

Triệu Chi Chi gật đầu.

Chỉ cần là một con dao có thể đâm vào người là được.

Kim Tử lau sạch vết bẩn trên tay khi giặt y phục: “Chờ nô tì, nô tì rất nhanh sẽ trở lại.”

Chạng vạng, Kim Tử trở lại với một con dao tre trên tay. Không cũ cũng không mới, mũi dao đã mòn gần hết. Trên đó còn có vết máu đen cũ, Kim Tử chà nhiều lần cũng không thể làm sạch được.

“Tuy rằng có chút thối, nhưng vẫn có thể dùng được.” Kim Tử nhét con dao tre vào tay Triệu Chi Chi, thở không ra hơi, trên trán cũng lấm tấm mồ hôi.

A Nguyên hét lên làm Kim Tử phải mặc y phục lại đàng hoàng.

Kim Tử nằm xuống góc tường, vững vàng dang chân ra, khuôn mặt A Nguyên đỏ bừng cả lên.

“Không có tiền đồ, ngươi không xứng làm nam nhân!” Kim Tử chỉ vào A Nguyên cười to.

A Nguyên núp sau lưng Triệu Chi Chi, “Tiểu thư, người mau quản nàng ta lại.”

Triệu Chi Chi chưa bao giờ nhìn thấy bộ dạng Kim Tử ở trước mặt nam nhân, nhưng cô đã nghe những mỹ nữ khác nói qua rồi.

Trong số những nô tì còn lưu lại trong cung Vân Đài, Kim Tử là người khỏe nhất, cho đến hiện tại, Kim Tử còn hay chỉ vào cơ thể mập mạp ngăm ngăm của mình và tự hào nói: "Bọn họ đều thích ta, cho nên ta có cơ thể đầy thịt này."

Nàng không bao giờ hỏi làm thế nào trước đây Kim Tử sống sót được ở Vân Đài các, trước khi cô bị đưa đến Vân Đài các, những nô tì ở đây đã từ lâu không được đưa đồ ăn trong một thời gian dài.

Không có thức ăn để ăn, một số nô tì sẽ chạy ra đường, hy vọng rằng sẽ được những người thương nhân lớn gan bán các nàng đi. Có chủ nhân mới, các nàng sẽ có thức ăn. Một số người nguyện ý bị bán, và một số người không muốn bị bán. Dù sao bọn họ cũng chỉ là nô tì, tốt xấu gì Vân Đài các còn có thể che mưa che gió, không có người quan tâm, cũng không bị đánh đập.

Kim Tử là một trong những nô tì không muốn rời khỏi Vân Đài các nhất.

Có một con sông phía sau khu rừng bên ngoài Vân Đài các, con sông nằm gần hoàng cung, thỉnh thoảng sẽ có lính canh đi qua.

Kim Tử dựa vào dòng sông này để nuôi sống bản thân mình. Sau khi đi theo Triệu Chi Chi, nàng rất ít khi đến bờ sông nữa.

Hôm nay nàng ta lại đi.

“Không phải cô nghĩ đâu!” Kim Tử lấy tay che mặt, da nàng ta đen đến mức không nhìn thấy rõ nàng đang đỏ mặt, nhưng vừa nghe giọng nói đã biết nàng ngượng ngùng: “Ta… ta đã sớm thấy vật kia của hắn. Hắn và những người khác không giống nhau, hắn rất ôn nhu."

A Nguyên kiễng chân che tai Triệu Chi Chi, Triệu Chi Chi đẩy tay y ra.

A Nguyên nói: “Đừng nghe.”

Triệu Chi Chi thì thào nói: “Không sao đâu.”



Trước khi đi tu, A Nguyên là tiểu công tử trong gia đình quan đại thần, cả gia đình vì tội mà bị hành quyết, y còn nhỏ nên mới giữ được mạng sống của mình, trở thành người của chùa. Y đã học kinh thư, và kiến thức mà y đã được dạy khiến y không thể chấp nhận được cách làm của Kim Tử.

Cho nên y thà gặm vỏ cây hai năm còn hơn làm luyến đồng (*).

(*) Người nam nhỏ tuổi làm ‘bạn’ với người nam lớn hơn.

Kim Tử nhắc đến những chuyện bên bờ sông, A Nguyên rất tức giận, y cảm thấy Kim Tử không nên nói những thứ bẩn thỉu này trước mặt Triệu cơ.

Triệu cơ xinh đẹp và lương thiện như vậy, trái tim nàng lại trong sáng và tinh khiết như nước Thiên Trì. Nàng là người đẹp nhất mà y từng thấy. Nếu không có nàng, y đã sớm sẽ bị Bàng cơ gϊếŧ chết vì dám ăn trộm cơm của nàng ta! Mặc dù Bàng cơ đã chết trước mặt y, xác chết còn bị ném cho chó ăn.

Nhưng đó không phải việc của y. Y chỉ biết rằng nếu không có Triệu cơ thì sẽ không có A Nguyên.

Triệu cơ đã cứu y, còn để y ở lại. Nàng cho y ăn nhưng không bao giờ yêu cầu y làm gì, không đánh đập, mắng mỏ y và còn cho phép y ngủ trong phòng! Đôi khi y gặp ác mộng mơ thấy người nhà bị hành quyết, Triệu cơ không bao giờ ngại y đánh thức nàng một cách kỳ lạ, nàng chỉ vỗ lưng an ủi y, lau nước mắt cho y, để y không sợ hãi nữa.

Trong số các mỹ nhân của Vân Đài các, không có chủ nhân nào tốt hơn Triệu cơ cả.

Nếu chủ nhân của Vân Đài các không bao giờ trở lại, Triệu cơ sẽ mãi mãi chỉ là một nàng tiểu thư vô danh vô phận, dù vậy y cũng sẵn sàng ở bên nàng mãi mãi. Chỉ cần nàng không chê y.

A Nguyên sờ sờ đầu, tóc lại dài thêm một tấc. Đã đến lúc y phải cạo đi rồi.

Cạo cái đầu trọc như trước, có lẽ Triệu cơ sẽ không thấy y lớn thêm.

Các hòa thượng càng lớn tuổi thì càng không muốn hầu hạ chủ nhân. Nhưng y lại muốn hầu hạ Triệu cơ mãi mãi.

A Nguyên vốn dĩ rất giận Kim Tử, nhưng bây giờ nghĩ đến chuyện của mình, y bắt đầu lo lắng cho bản thân, không còn quan tâm đến việc Kim Tử nói về thanh xuân của nàng ta nữa.

Kim Tử mặt mày hớn hở cười nói không ngừng. Triệu Chi Chi là một người rất biết lắng nghe, nàng thỉnh thoảng chạm vào khuôn mặt đang đỏ bừng của Kim Tử và đáp lại những tâm tư trẻ con của nàng ta bằng ánh mắt dịu dàng.

Kim Tử căng thẳng nhìn Triệu Chi Chi: “Thật ra… Thật ra nô tì cũng đã lén lút đi mấy lần rồi, vẫn không dám nói, tiểu thư sẽ trách nô tì sao?”

Đương nhiên Triệu Chi Chi sẽ không trách nàng ta.

Nàng mừng cho nàng ấy.

Bản thân nàng ở Vân Đài các không có hy vọng, người khác có hy vọng là tốt rồi.

Kim Tử mong đợi hỏi: “Vậy lần sau nô tì có thể đi được không?”

Triệu Chi Chi: “Muốn đi thì có thể đi.”

Kim Tử xấu hổ cúi đầu cuộn bàn tay: “Thật ra ngày mai nô tì cũng muốn đi, nhưng gần đây bên ngoài hỗn loạn, chàng ấy bảo nô tì đừng chạy lung tung, khi nào nô tì nhìn thấy chàng, nô tì sẽ lại đi. "

"Bên ngoài vẫn không dừng lại sao?"

"Vẫn còn gây rối. Nô tì nghe nói rằng có nhiều người đã chạy trốn ra khỏi thành, còn có xác chết khắp đường nữa."

"Thật là đáng sợ. "

"Tiểu thư đừng sợ. Chuyện bên ngoài không liên quan gì đến chúng ta. Các đại nhân đã sai người gϊếŧ đám la hét ầm ĩ kia rồi. Nếu gϊếŧ đủ rồi, sẽ không có việc gì nữa. ”

Triệu Chi Chi vẫn còn sợ hãi, nhưng nàng không nói ra.

Nàng không biết bên ngoài có người của Triệu gia hay không, có thể có, có thể không, dù sao nàng cũng sẽ không biết.

Con thỏ có ba cái hang, chẳng có gì lạ khi các quan thần tặng lễ vật trong khi vẫn thản nhiên đối phó với người ta. Các nàng được đưa vào Vân Đài các, đó không phải là cách các gia tộc chừa một đường lui cho mình sao? Người đó có nhận lễ vật hay không không quan trọng, quan trọng là các quan thần, đại nhân đã tặng quà, bên ngoài biểu hiện vừa kính sợ vừa lấy lòng, thế là đủ.

Giữa trời chiều hoàng hôn, Triệu Chi Chi dựa vào cửa phòng nhỏ, một tay chống cằm, hàng mi dày như cánh quạt tạo thành bóng dưới mắt. Nàng khẽ thở dài, lông mày cau lại, đôi mắt đen láy nhuốm màu u buồn, càng giống làn nước mùa thu dịu dàng đa tình.

Kim Tử không nhịn được mà lớn gan cúi xuống, hôn lên mặt giày Triệu Chi Chi để lấy lòng nàng: "Tình lang của nô tì rất tốt, nô tì hy vọng tình lang của tiểu thư cũng sẽ đến thật nhanh. Đó là nam nhân tôn quý nhất thiên hạ, ngài ấy cũng sẽ bị chân của tiểu thư mê hoặc, hèn mọn hôn chân người như một nô ɭệ.”

Triệu Chi Chi đỏ mặt thu chân lại.

Sáng sớm hôm sau, Triệu Chi Chi lại đi tới Nam Đằng Lâu. Nàng lấy con dao tre mà Kim Tử mang về giấu trong ống tay áo, bàn tay giữ chặt vì sợ rơi mất.

Triệu Chi Chi từ nhỏ đã biết mình thật ngốc.

Chỉ cần nàng nhớ lại, nàng biết, mình phải ngốc, ít nhất là phải ngốc hơn những nữ nhi do phu nhân sinh ra.

Nàng bị nhiều người chế giễu và trêu chọc vì sự vụng về, rụt rè của mình, nhưng nàng vẫn không cảm thấy có gì quá đáng. Dù ngốc nhưng nàng vẫn được giữ lại. Nàng không bị phụ thân ném ra ngoài như những người khác.

Phụ thân có rất nhiều nương tử, giống như những nam nhân có quyền lực khác, phụ thân cũng có rất nhiều hài tử. Hầu hết những hài tử đó đều không xứng đáng được coi là người Triệu gia, bởi vì mẫu thân của họ đều có xuất thân khác nhau, một số còn chết theo mẫu thân của họ khi còn chưa có cơ hội được đến trần thế này. Bởi vì khi nô tì mang thai một đứa trẻ, nàng ta cũng có thể tùy tiện bị đánh chết.

Mẫu thân của nàng là nhạc nô, ngay sau khi sinh nàng xong liền bỏ trốn.

Nàng có vài tỷ tỷ cũng là do nhạc nô sinh ra, mẫu thân họ vẫn ở trong phủ, nhưng cũng không có gì thay đổi, những tỷ tỷ đó cuối cùng cũng trở thành nhạc nô.

Nhưng nàng thì không. Vì tướng mạo và sự vụng về của mình, nên phụ thân đã cho nàng ở lại bên cạnh a tỷ.

A tỷ là trưởng nữ do phu nhân sinh ra, là tiểu thư thực sự của Triệu gia.

Nàng rất thích a tỷ, mặc dù a tỷ chưa bao giờ gọi nàng là muội muội, nhưng nàng ấy vẫn luôn đưa nàng theo và thỉnh thoảng cũng sẽ đưa nàng ra khỏi phủ dạo chơi.

Mỹ nữ ở Nam Đằng Lâu có chút giống a tỷ.

Tuy hung dữ, nhưng nếu không ngoài ý muốn thì sẽ không lừa người đâu.

Khi Triệu Chi Chi xuất hiện trước cửa, Cơ Tắc đang xem thư của Quý Hành nhờ Chiêu Minh đưa tới.

Hắn mặc một chiếc áo choàng hoa lệ rộng rãi được may cẩn thận, những lọn tóc đen như mực tùy ý xõa phía sau, khuôn mặt tuấn mỹ, nét mặt lười biếng, lại thanh quý cao ngạo.

Nói cách khác, bất cứ ai nhìn thấy hắn vào thời điểm này đều sẽ không nghĩ hắn có liên quan gì đến vị bạo quân nước Ân trong truyền thuyết kia.

Sau khi đến với Đế Đài được một năm, Cơ Tắc hiếm khi xuất hiện trước mặt người khác.

Hắn có một khuôn mặt vô cùng xinh đẹp, vẻ đẹp này không hẳn như nữ nhân, nhưng cũng không phân biệt được nam nữ. Hắn muốn da rám nắng một chút, nhưng nước ở Đế Đài tốt như vậy, khuôn mặt hắn lại trở nên trắng như ngọc như trước khi chưa tham gia chinh chiến.

Không trách Triệu Chi Chi nhìn lầm. Cơ Tắc đã được nuôi dạy như một nữ nhi từ khi hắn còn nhỏ. Thể chất hắn rất mạnh, chỉ sau khi xác nhận rằng hắn có thể sống sót, hắn mới đổi lại y phục của nam nhân.

Hắn và huynh đệ của hắn đều đến đây bằng cách này.

Triệu Chi Chi vừa vào Nam Đằng Lâu ngẩn ngơ một lát, Cơ Tắc đã biết.

Hắn cũng biết lúc này nàng đang giấu trong tay áo một cây dao tre đã mòn.



Vật nhỏ cuối cùng cũng nhận ra, bắt đầu nghi ngờ hắn. Như vậy xem ra, nàng cũng không đến nỗi quá ngu ngốc.

Cơ Tắc chưa bao giờ gϊếŧ một người nữ nhân, hắn nghĩ lát nữa nên nhẹ nhàng một chút.

Triệu Chi Chi lang thang trong Nam Đằng Lâu vài ngày, hôm nay cuối cùng nàng cũng lấy hết can đảm vào cửa.

Mặc dù nàng ngốc nhưng không có nghĩa là nàng sẵn sàng bị coi là một kẻ ngốc. Đã có nhiều người trêu cợt nàng là kẻ ngốc, nàng không muốn thêm một người nữa cũng như vậy. Vì vậy, nàng đã đến tìm Cơ Tắc.

Đôi mắt long lanh của Triệu Chi Chi trợn tròn, một luồng tức giận bộc phát, sau đó nàng liền bắt đầu:

“Đừng giả vờ.”

"Ta biết ngươi gạt ta.”

“Ngươi vẫn luôn ở Nam Đằng Lâu, cũng chưa từng có ai tìm tới ngươi.”

“Ngươi không phải là mỹ nữ mới được đưa tới.”

Cơ Tắc bẻ ngón tay, giãn gân cốt.

Hắn đã đánh vài trận rồi, cũng không gϊếŧ nhiều người lắm. Nhưng mỗi lần đánh, hắn đều nhìn vào mắt đối phương, khẳng định đối phương đã chết, sau đó mới dùng kiếm chặt đầu đối phương.

Nhưng lần này, hắn không thể chịu được khi nhìn nàng chết như vậy. Hắn không dùng kiếm nữa, hắn định bóp cổ nàng để nàng chết bớt đau đớn hơn.

Triệu Chi Chi nhìn thấy đối phương không chút để ý, không chút hoảng sợ, nàng càng tin tưởng bản thân nàng chính xác, không đoán sai!

Vì vậy nàng càng tức giận hơn: “Ta đã nhìn thấy bộ mặt thật của ngươi từ lâu rồi!”

Cơ Tắc lười biếng vươn vai.

Bắt đầu động thủ đi.

Giọng nói nhỏ nhẹ của cô nương nghe rất phẫn nộ: "Ngươi là nữ nhi của gia tộc nào chạy nạn sao? Dù có gặp khó khăn cũng không thể trốn đến Vân Đài các chứ!"

Cơ Tắc: Hả?

“Mấy ngày nay trong thành náo loạn, ta nghe nói nhiều người đã trốn khỏi thành, ngươi bị lạc khỏi gia đình mình sao?”

“Nếu như ngươi bị phát hiện, ngươi có thể sẽ chết đấy.”

“Khó trách ngươi trốn ở chỗ này không dám đi ra ngoài, có phải ngươi sợ bị ném ra ngoài không?”

“Có thể, ngươi có thể tin tưởng ta, ta sẽ giúp ngươi.”

Gió thổi bay bay mái tóc dài của cô nương, hai lọn tóc đen trên thái dương mềm mại lướt qua đôi mắt sạch sẽ và sáng trong như quả nho mọng nước của nàng.

Nàng thận trọng ngồi bên cạnh hắn, lấy cây dao tre đưa cho hắn: "Ngươi ở trong Nam Đằng Lâu một mình khẳng định rất sợ hãi, cái này cho ngươi, có thể sử dụng nó để bảo vệ chính mình vào ban đêm..."

Sống lưng Cơ Tắc cứng đờ.

Hai tay hắn bị người khác nắm lấy, bàn tay nhỏ bé không bằng nửa bàn tay của hắn. Đôi tay hắn lẽ ra phải bóp cổ nàng, nhưng lúc này lại bị đôi tay trắng nõn dịu dàng như ngọc của nàng nắm lấy.

Nàng khiến hắn bị cuốn vào đôi mắt đen láy ngây thơ và trong sáng ấy: “Đừng sợ, đừng sợ.”

Cơ Tắc chớp mắt, hô hấp hơi chậm lại.

Tại sao nàng lại ngốc như vậy chứ.

Nàng nên là người sợ hãi, rốt cuộc nàng có biết hay không?

Thiếu nữ vẫn đang nói chuyện một mình, những lời đó đối với hắn nghe thật ngu ngốc, hắn ghét phải nghe những điều ngu ngốc, nhưng lúc này không hiểu vì sao hắn lại ngớ người ra.

Những lời nói đó vào tai trái rồi thoát ra khỏi tai phải của hắn một cách bình yên, thậm chí hắn còn chưa đưa tay ra bóp chết nàng.

Có phải vì nàng ấy xinh đẹp?

Nhưng hắn không thích nhất là mỹ nữ.

Nữ nhân xinh đẹp như rắn độc, nhà họ Cơ đã gặp tai họa một lần. Không cần lần thứ hai nữa.

"... Ngươi muốn ăn cái gì, dù có tích trữ lương khô đi chăng nữa thì cũng có ngày ăn hết lương khô thôi."

Cơ Tắc rõ ràng không nghe nàng nói, hắn nhanh chóng nhìn lướt qua khuôn mặt trắng nõn tinh tế của cô nương, trong lòng có so đo.

Có lẽ là do nàng sinh ra còn chưa đủ xinh đẹp nên hắn không ghét nàng.

Hắn không cảm thấy nàng đẹp một chút nào.

Cơ Tắc trừng mắt nhìn chằm chằm vào Triệu Chi Chi, cho đến khi Triệu Chi Chi nói xong, hắn còn chưa dời mắt đi.

“Từ ngày mai, ta sẽ tới nuôi ngươi. Dù ta không thể phí công nuôi ngươi như vậy.”

Cơ Tắc rút tay ra khỏi lòng bàn tay nàng, giọng hắn gần như không thể nghe thấy: “Tùy ngươi.”

Triệu Chi Chi thở phào hài lòng.

Lúc này, âm thanh giục chạy trốn trong đầu nàng không xuất hiện nữa.

Triệu Chi Chi bình tĩnh vuốt mái tóc đen của mỹ nhân bên cạnh, vòng một sợi vào đầu ngón tay rồi khẽ xoa. Thay thế được sự ham muốn chạy trốn là sự phấn khích và vui sướиɠ giống như lần đầu tiên nàng được nhận một món đồ chơi khi còn nhỏ.

Việt nữ có Bàng Đào.

Tôn tiểu thư có Phỉ cơ.

Họ vui vẻ như thế. Nàng vẫn luôn luôn hâm mộ.

Nàng cũng muốn có một mỹ nữ. Hiện tại nàng có thể đạt được ý nguyện của mình rồi.

Đôi mắt Triệu Chi Chi lóe sáng nhìn chằm chằm vào Cơ Tắc, lòng kiên định mà tự tin, nhẹ nhàng nói——

Ngươi sẽ là của ta.