Cặp song sinh vẫn đang nhỏ giọng tranh cãi, Cơ Tùn Tùng không muốn dây dưa với người đệ đệ vô lý của mình, đơn giản quay đầu làm ngơ, nói chuyện với Cơ Tắc: “Tại sao Điện hạ mang rượu ra bên ngoài uống vậy?"
Cuộc cãi vã tưởng chừng sắp phân thắng bại nhưng Cơ Thái Sơn, người bị bỏ qua ở thời khắc quan trọng, đã rất tức giận, chen vào lời của Cơ Tùng Tùng: "Điện hạ đi uống rượu ở đâu, liên quan tới ngươi cái rắm!"
Cơ Tùng Tùng đẩy Cơ Thái Sơn ngã: "Ta đang nói chuyện với Điện hạ, ngươi không được phép xen vào."
Cơ Thái Sơn vừa dùng tay chân đá: "Ai chen vào, Điện hạ cũng là tứ ca của ta, không phải của một mình ngươi, ta phải nói chuyện với huynh ấy."
"Không được, không cho, không cho phép!"
"Ta muốn nói, ta muốn nói, tôi phải nói!"
Cơ Tắc liếc mắt một cái.
Kể từ khi hắn chuyển ra ngoài, cặp song sinh dường như trở nên nghịch ngợm hơn.
Mỗi khi tiến cung, hắn đều có thể nghe thấy những chuyện gây rắc rối của cặp song sinh.
Cặp song sinh quấn lại thành một nhúm, cho đến khi nghe thấy lời quở trách của Cơ Tắc mới dừng lại: "Không được đánh nhau."
Cơ Tùng Tùng ngồi lại với mái tóc rối bù, đánh xong nghĩ lại mà mới thấy sợ.
Sau khi người tứ ca chuyển đến Vân Đài các, không ai trong cung có thể quản được bọn họ.
Phụ vương cả ngày bận rộn với việc chính sự, không có thời gian giám sát bọn họ, mẫu hậu càng sẽ không trọng phạt vì tội nghịch ngợm của bọn họ. Mẫu hậu sẽ chỉ trừng phạt những cung nữ hầu hạ họ. Phạt cung nữ nên bọn họ không thèm để ý, phá phách đến nghiêm trọng, chỉ cần trước mặt mẫu hậu lại rơi vài giọt nước mắt là xong.
Mẫu hậu chỉ có hai nhi tử bọn họ, nàng không chăm sóc họ thì ai chăm?
Tất cả là do bọn họ mấy ngày nay quen ngông cuồng nên hôm nay mới dám giương oai trước mặt tứ ca.
Cơ Tùng Tùng oán hận nhìn Cơ Thái Sơn: "Tất cả là lỗi của ngươi."
Cơ Thái Sơn cũng rất ghét Cơ Tùng Tùng, hắn cảm thấy Cơ Tùng Tùng đã khiến hắn trở nên ngốc nghếch trước mặt tứ ca và phụ vương.
Cơ Thái Sơn đã bị đổ lỗi còn buồn bã, hồi chiều không thắng, giờ lại còn bị Cơ Tùng Tùng bắt nạt, hắn cho rằng người tồi tệ nhất trên đời là y, vì hắn có một người ca ca song sinh như ác quy.
Cơ Thái Sơn không nhịn được nữa, khóc lên thành tiếng: "Ô ô ô ô -----"
Hắn vừa khóc, vừa vặn Hoàng Đế vừa từ nhà xí trở về nghe được.
Cơ Trọng Kha cau mày liếc nhìn hai nhi tử nhỏ nhất của mình: "Khóc cái gì mà khóc!"
Cơ Thái Sơn bị dọa sợ, che miệng không dám khóc nữa, nước mắt càng rơi càng nhiều hơn.
Cơ Tùng Tùng có chút áy náy, cũng có chút sợ hãi, nước mắt lưng tròng cúi đầu vì sợ bị phụ vương trừng phạt. Y cái khó ló cái khôn, bạo gan kéo tay áo Cơ Tắc, nói nhỏ: "Điện hạ, cứu đệ."
“Ai cũng không thể cứu các ngươi." Cơ Trọng Kha lên tiếng, "Là chủ ý của ai, chạy về phía cổng lớn hoàng cung đánh nhau? Ai cho lau nước mũi trên người Quý đại nhân!"
Cơ Thái Sơn và Cơ Tùng Tùng chỉ vào nhau, trăm miệng một lời: "Là hắn!"
Cơ Trọng Kha: "Nếu là như vậy thì hai ngươi sẽ bị phạt cùng nhau. Đi ra ngoài ngồi xổm nhảy quanh đại sảnh năm vòng rồi quay lại ăn cơm. Người đâu, mang hai tiểu vương tử ra ngoài."
Không ai dám cầu xin giúp.
Cơ Tắc có thể cầu, nhưng hắn cũng không muốn cầu.
Hai đệ đệ thật sự quá nghịch ngợm. Nếu đây là hài tử của hắn, e rằng sẽ còn trừng phạt nặng hơn phụ vương.
Ngồi xổm và nhảy năm vòng vẫn còn quá nhẹ, ít nhất cũng phải mười vòng. Nam hài tử phải được tôi luyện ngay từ nhỏ để hình thành ý chí sắt thép, càng sớm càng tốt.
Khi Hoàng hậu nghe tin đi đến, cặp song sinh vừa mới kết thúc hình phạt ngồi xổm nhảy của mình.
Cả hai đều đi đường không vững, được người đỡ ngồi xuống.
Cơ Tắc lấy khăn ăn, đầu tiên lau nước mắt cho Cơ Thái Sơn, sau đó lau cho Cơ Tùng Tùng.
Lỗ Hoàng hậu rơi lệ: "A Quang, Nhất Nhất, còn không nhận lỗi với phụ vương sao?"
Nàng nghĩ rằng nếu cầu tình chậm, vậy mẫu tử ba người bọn họ sẽ khóc, như thế sẽ làm Cơ Trọng Kha đau lòng một trận.
Không nghĩ rằng Cơ Thái Sơn và Cơ Tùng Tùng được Cơ Tắc lau nước mắt xong đã ngừng khóc.
Hai người dư thừa tinh lực để ngồi nhảy xổm của cả hai đã cạn kiệt hầu như không còn, tình nghĩa huynh đệ hoạn nạn tràn ngập trong tim họ một cách khó hiểu.
Bọn họ nghĩ rằng họ đặc biệt ghê gớm, đến mức họ có thể nhảy cóc đến năm vòng!
Quá ghê gớm!
Bọn họ là những Ân nam nhi kiên cường! Họ thậm chí có thể làm những việc như nhảy cóc năm vòng, về sau còn có gì sẽ làm khó bọn họ chứ!
Cơ Thái Sơn và Cơ Tùng Tùng đã chính trực nhìn về phía Cơ Trọng Kha nhận lỗi về phía họ, kiêu ngạo bước về chỗ ngồi của mình.
Lỗ Hoàng hậu bực mình, phải buông tay gạt lệ xuống, không nhắc đến chuyện của đôi song sinh nữa.
Vì chờ cặp song sinh, cơm nước còn chưa dọn ra, lúc này cung nhân đã sắp xếp lên từng món một, phần của Hoàng hậu đang tức giận cũng được dọn lên.
Người nhà hòa mình vào bữa ăn, sau khi ăn uống no say, họ bắt đầu cuộc trò chuyện hàng ngày.
Cơ Tùng Tùng hỏi Cơ Tắc: "Điện hạ, huynh có thể nhảy cóc bao nhiêu vòng?"
Cơ Tắc giơ mấy ngón tay nhiều lần.
Cơ Tùng Tùng ồ lên: "Hai mươi vòng? Thật lợi hại."
Cơ A Hoàng: "Tam ca ta có thể nhảy cóc 30 vòng."
Cơ Tùng Tùng không tin: "Thật sao?"
Cơ A Hoàng đứng lên, vỗ vỗ phần eo và bắp đùi rắn chắc của mình: "Đương nhiên là thật. Nếu không tin, ngươi hỏi Điện hạ xem."
Cơ Tùng Tùng nhìn về phía Cơ Tắc, Cơ Tắc gật đầu: "Thật."
Hai huynh đệ đang thảo luận chuyện nhảy cóc thì Lỗ Hoàng hậu đột nhiên chen vào: "Điện hạ đã chuyển đến Vân Đài các, đã hơn ba tháng rồi, không biết các tiểu thư của Vân Đài các có hầu hạ tốt không?"
Cơ Tắc im lặng.
Lỗ Hoàng hậu: "Điện hạ đi Vân Đài các lần này, coi như là thành gia. Nếu thành gia, nhất định phải có người chăm sóc ở bên cạnh." Quay đầu lại hỏi Cơ Trọng Kha, "Bệ hạ nói có phải hay không?"
Cơ Trọng Kha đã uống rượu, say khướt lại không có tinh thần gì, không đáp lại nàng ta, mà sai người đỡ lên, rồi trở lại nội điện nghỉ ngơi.
Cơ A Hoàng thấy thế, vẫy tay gọi cặp song sinh, đưa họ ra ngoài ngắm sao.
Lỗ Hoàng hậu vỗ vỗ tay, hai cung nhân mỹ lệ lập tức bước vào.
Lỗ Hoàng hậu chỉ vào hai cung nhân: "Bọn họ từ Lỗ quốc đến cùng bổn cung, vẫn ở bên cạnh bổn cung hầu hạ, Điện hạ nghĩ như thế nào?"
Đôi mắt đen kịt của Cơ Tắc quét qua cung nhân, chỉ nhìn nửa mắt rồi thu lại. Hắn rũ mắt nhấp ngụm rượu, im lặng không lên tiếng.
Lỗ Hoàng hậu rất lúng túng.
Hai Thái tử đều là do Nguyên Hoàng hậu sinh ra, nàng không quen biết vị kia đã qua đời thế nào, nhưng người trước mặt nàng ta cũng không biết rõ, ít nhất đã qua sáu năm. Nàng ở trong cung có thể làm mọi việc thành thạo, ngay cả khi đối phó với lão thái bà Vương Thái hậu đã chết, nàng đều có thể vâng vâng dạ dạ hầu hạ một năm. Duy chỉ có Thái tử, nàng bất lực.
Khi nàng từ nước Lỗ gả sang nước Ân, Thái tử mới mười một tuổi, Cơ Tắc mười một tuổi đã có thể gánh vác cả một nước.
Lúc đó, Ân vương xuất quân chinh chiến nước Triệu, Thái tử đang tọa trấn nước Ân ở hậu phương, nàng gả tới chưa được hành lễ, lo lắng không biết có nên hủy hôn ước mà trở về nước Lỗ hay không. Trên đường nàng đến đây không biết nước Ân đang đánh nhau với nước Triệu, kết thân xong, nước Ân không nói muốn nước Lỗ giúp đỡ nước Ân đánh nước Triệu.
Nàng thậm chí đã sẵn sàng lên xe ngựa, nhưng kết quả là, nàng đã bị người trong cung chặn lại trước khi nàng bước ra khỏi cổng cung.
Thiếu niên mười một tuổi bước ra từ phía sau cung nhân, khuôn mặt lạnh lùng, chắp tay thi lễ với nàng: "Ân Thái tử Cơ Tắc, lễ bái Ân Hoàng hậu kim an, không tiếp đón từ xa được, kính mong Hoàng hậu tha thứ cho các ngươi."
Nhóm Ân đại nhân phía sau thiếu niên lập tức cúi xuống hành lễ, lớn tiếng hô: "Hoàng hậu kim an."
Nói cách khác, nàng đã từ Lỗ công chúa gả thành Hoàng hậu nước Ân.
Hoàng hậu nước Ân, đương nhiên phải ở lại vương cung, đợi chờ Ân vương ở ngoài tiền tuyến. Nhà của Hoàng hậu, đương nhiên phải giúp đỡ con rể rồi.
Trong trận chiến này giữa nước Ân và nước Triệu, nước Ân đã giành được bảy thành trì của nước Triệu, đại thắng trở về.
Lỗ Hoàng hậu tỉnh lại từ ký ức xa xăm, nhìn thấy Cơ Tắc ngồi ở tòa dưới trong tầm mắt của mình.
Thiếu niên đã lớn lên, lông mày rậm, mũi thon gọn, môi hồng nhạt, khuôn mặt tuấn mỹ này so với sáu năm trước, lại càng không thể đoán trước được. Sau sáu năm mưa gió, tâm cơ nặng nề trên người hắn đã biến thành khiêm tốn nhã nhặn, khi hắn tươi cười nhìn người khác, trên mặt chỉ thấy nụ cười như tắm trong gió xuân của hắn, nhưng lại không thấy được mưu kế bất động thanh sắc dưới đáy mắt hắn.
May mắn cho nàng ta, tâm kế này của Thái tử, trước nay đều đặt trên việc nước. Đối với chuyện vương cung, hắn không bao giờ nhúng tay vào.
Chuyện đưa cung nhân cho Thái tử, Lỗ Hoàng hậu không phải không thấp thỏm, nhưng nàng phải thử một chút.
Trong tương lai, nàng sẽ tuyển chính phi cho Thái tử, nàng cũng phải làm tròn trách nhiệm của quốc mẫu.
“Điện hạ?” Lỗ Hoàng hậu căng da đầu, phá vỡ sự im lặng này.
Cơ Tắc đặt chén rượu xuống, đứng dậy: "Đa tạ ý tốt của Hoàng hậu."
Lỗ hoàng hậu: "Cái kia..."
Cơ Tắc: "Hai người các ngươi, đi với cô."
Lỗ Hoàng hậu vui mừng khôn xiết: "Mau đến bên cạnh
Điện hạ đi."
Hai cung nhân vui mừng đuổi theo, còn Cơ Tắc đã đi ra ngoài hoàng cung.
Ra khỏi đại điện, dưới thềm đá tìm được đám Cơ A Hoàng đang đếm sao.
Cơ Tùng Tùng vui mừng hét lên: "Điện hạ!"
Cơ Thái Sơn cũng hét lên: "Điện hạ!"
Cơ A Hoàng nhìn thấy hai cung nhân phía sau, xấu xa cười rộ lên: "Ồ, Điện hạ?"
Cơ Tắc vẫy tay ra hiệu cho hai huynh đệ song sinh đến trước mặt mình, đưa tay sờ sờ một cái: "Mấy ngày gần đây, công khóa đã tiến bộ hơn. Các ngươi xứng đáng được thưởng."
Cơ Tùng Tùng phấn khích: "Phần thưởng của Điện hạ là gì?"
Cơ Thái Sơn nhanh chóng nói: "Không cần biết Điện hạ thưởng gì, ta đều thích."
Cơ Tùng Tùng ngay lập tức nói theo: "Ta cũng vậy!"
Cơ Tắc cong miệng cười: “Mỗi người được thưởng cho một cung nhân, đốc thúc các đệ học và luyện thư pháp, mỗi ngày khắc thêm năm mươi ký tự."
Vẻ phấn khích trên gương mặt của hai huynh đệ song sinh lập tức trầm xuống, ủ rũ cúi đầu: "Có thể không cần món quà này hay không?"
Cơ Tắc: "Không thể."
Cặp sinh đôi đứng tại chỗ, nhìn theo bóng dáng Cơ Tắc đang rời xa, rồi thở dài với nhau, Cơ A Hoàng bật ra một tràng cười.
Cơ Tùng Tùng: "Tại sao tứ ca lại ban thưởng cho chúng ta cung nhân của mẫu hậu?"
Cơ Thái Sơn: "Ta không biết."
Cơ A Hoàng nheo mắt: "Không muốn sao? Vậy cho ta."
Cặp song sinh lập tức từ chối: "Không được!"
Cho dù không thích đi chăng nữa, thì đó cũng là quà của tứ ca, làm sao có thể tặng cho người khác?
Cung nhân thì cung nhân, vừa lúc có thể đào tổ chim giúp bọn họ.
Trên đường trở về Vân Đài các, Cơ Tắc đổi sang một chiếc xe ngựa khác, binh lính mặc giáp dọn đường hai bên không có một bóng người, chính là con đường mà chỉ có Hoàng Đế và Đế Thái tử mới có thể đi dạo.
Chiêu Minh làm phu xe, tự mình điều khiển, cố ý chạy chậm lại.
Rời khỏi hoàng cung, Chiêu Minh liền nhận ra, hôm nay Cơ Tắc rất không vui.
Có lẽ là do chuyện Lỗ Hoàng hậu tặng người.
Điện hạ ghét nhất người khác khoa tay múa chân trước mặt mình.
Chiêu Minh nhỏ giọng nói: “Điện hạ không thích hai người mà Hoàng hậu đưa tới thì trực tiếp gϊếŧ chết là được, hà tất phải chuyển tới hai vị tiểu vương tử.”
Cơ Tắc nhắm mắt tĩnh tâm, môi mỏng khẽ mở: “Dù sao cũng phải để lại cho Hoàng hậu một chút thể diện, cuộc sống hàng ngày của phụ vương còn cần bà ta chăm sóc.”
Chiêu Minh: “Điện hạ suy xét chu toàn, là nô lỗ mãng.”
Cơ Tắc: “Đánh xe đi, không cần đi chậm.”
Chiêu Minh lập tức thả lỏng dây cương: “Vâng.”
Đêm thanh vắng, ngoại trừ tiếng gió, chỉ có tiếng vó ngựa.
Cơ Tắc ngồi trong xe, mắt khẽ nhắm lại, trầm tư.