Cuối cùng họ cũng mang mũ có khăn voan.
Sau khi đội chiếc mũ lên, rất mau đã có vài đứa trẻ đuổi theo phía sau họ chọc ghẹo: "Yêu quái đầu trâu không lộ mặt, mang mũ ra đường."
Cơ Tắc chưa từng bị ai mắng là yêu quái đầu trâu bao giờ, hắn có khuôn mặt tuấn tú dưới tấm voan che mặt, mặc dù cảm thấy chói tai, nhưng hắn lười quay đầu răn dạy, thậm chí còn bước chân còn không đi nhanh hơn, mặc kệ bọn trẻ đuổi theo phía sau nháo nhào.
Cơ Tắc tản bộ ưu nhã, dẫn thiếu nữ đi dạo trên đường Quảng Dương, ăn thì ăn, uống thì uống, như thể cả con phố chỉ có hai người bọn họ, ngoài ra không có ai khác.
Thân thể căng thẳng của thiếu nữ dần dần thả lỏng, trên mặt lại hiện ra nụ cười, nàng còn nói muốn mua bơ sữa do thương nhân ở nước Sở bán.
Sau khi uống hết hai bát bơ sữa lớn ngoài đường, môi hai người liền dính một vòng trắng.
“Chíp Chíp, nhà ngươi ở đâu?” Triệu Chi Chi lau miệng.
Cơ Tắc lấy tay áo lau miệng, chỉ vào một hướng ngẫu nhiên: "Ở đằng kia."
Triệu Chi Chi nhìn theo hướng hắn chỉ, chính là nơi ở của gia tộc cao quý, vương cung cũng ở trong đó.
“Ngươi hỏi cái này làm gì?” Cơ Tắc không muốn nàng ôm những tưởng tượng viển vông, “Ta không thể mang ngươi về nhà.”
“Ta không muốn cùng Chíp Chíp về nhà.” Triệu Chi Chi nghiêng đầu nhìn về phía Cơ Tắc, “Ta chỉ muốn biết, về sau nhớ tới Chíp Chíp nên nhìn về hướng nào.”
Cơ Tắc: "Ngươi sẽ nhớ ta sao?"
“Đương nhiên rồi.” Triệu Chi Chi hỏi, “Chẳng lẽ Chíp Chíp không nhớ ta sao?”
Sẽ không. Cơ Tắc thầm trả lời trong lòng.
Hắn nói sang chuyện khác: "Nhà ngươi ở đâu?"
Triệu Chi Chi vui vẻ chỉ về một hướng khác: "Phía sau cầu Cửu Tử là nhà của ta."
Cơ Tắc: "Ồ."
Hắn định tiếp tục chờ xem còn món gì ngon nữa, chưa kịp cất bước đã phát hiện thiếu nữ bên cạnh đang đứng lặng người, ngơ ngác nhìn về hướng nàng vừa chỉ.
Cơ Tắc nhìn cửa hàng nước hoa trước mặt, rồi nhìn về hướng mà Triệu Chi Chi đang nhìn.
Trong khoảnh khắc đó, Cơ Tắc bất đắc dĩ thở dài: "Muốn về nhà xem một chút không?"
Triệu Chi Chi gật đầu: "Ừ."
Trước cổng Triệu phủ, một chiếc xe ngựa dừng ở một góc khuất.
Triệu Chi Chi chậm chạp không xuống xe, nàng chỉ dựa vào rèm xe, nâng lên một góc nhìn ra ngoài cửa sổ.
Không có gì trong tầm mắt ngoại trừ những cái cây to bên ngoài hai cổng của Triệu phủ.
“Ngươi không xuống sao?” Cơ Tắc cho rằng nàng sợ bị phát hiện tự tiện về nhà, “Đừng lo, có ta ở đây, cho dù ngươi bước vào cánh cổng kia và không bao giờ quay lại Vân Đài các, cũng không ai dám nói ngươi gì đâu.”
Sợ nàng còn băn khoăn, hắn lại nói thêm một câu: "Lúc phụ thân ta ở nước Ân, không ai quen, cũng không ai biết, người trong nhà chúng ta làm việc gì cũng không cần xin phép, huống chi là có người trách tội."
Triệu Chi Chi vẫn im lặng.
Nàng nhìn chằm chằm vào cánh cổng Triệu phủ, ánh mắt khao khát, nhưng lại không có động tác bước xuống xe.
Đã có vô số ngày đêm trong năm qua nàng đã mơ về ngày mình sẽ được về nhà. Nhưng bây giờ thật sự tới cửa nhà, nàng lại có chút sợ hãi.
Khi nàng ở Vân Đài các, để giữ cho bản thân sống sót, nàng đã nói đi nói lại với bản thân, chờ khi trở về nhà, nàng sẽ không ra ngoài để chịu khi dễ nữa.
Lúc này ở trước cửa nhà, những suy nghĩ đè nặng trong lòng nàng đột nhiên trút xuống.
Nàng thực sự có thể quay trở về sao? Sau khi trở về, có thể ở lại bao lâu chứ?
Từ nhỏ Triệu Chi Chi đã biết mình được nuôi thành cái gì.
Đồ chơi.
Đồ chơi của nam nhân.
Một món đồ chơi hợp thời, đủ để đáp ứng nhu cầu của hầu hết nam nhân.
Phụ thân cho nàng họ Triệu, hẳn sẽ không có kiên nhẫn chờ đợi thêm nữa.
Lần sau sẽ ở đâu đây.
Triệu Chi Chi không dám nghĩ tiếp.
“Đã đến cửa nhà rồi, ngươi thật sự không vào xem sao?” Rốt cuộc Cơ Tắc cũng thấy nàng không có ý định xuống xe.
“Ở ngoài nhìn là được rồi.” Triệu Chi Chi buông rèm xuống, “Ta… Ta muốn trở về Vân Đài các. Chíp Chíp, đưa ta về đi.”
Nếu vẫn đợi ở Vân Đài các như vậy, nàng sẽ không cần phải suy nghĩ về nơi nàng sẽ đi vào lần tới.
Nàng ở Vân Đài các cũng tốt, nàng sẽ không quay về.
Cơ Tắc nghe giọng nói của nàng không đúng, liền đẩy khăn voan trên mũ nàng ra, khóe mắt thiếu nữ đỏ hoe, sống mũi đỏ bừng, trông nàng có vẻ không ổn lắm, nhưng lại cố gắng bình tĩnh trở lại.
Nàng đơn giản dễ hiểu, nàng thậm chí không thể che giấu, vụng về thể hiện tất cả những suy nghĩ của mình trên khuôn mặt. Cơ Tắc lập tức hiểu được.
“Vậy quay trở lại Vân Đài các đi.” Hắn không nói thêm gì nữa.
Xe ngựa hồi Vân Đài các.
Triệu Chi Chi ra khỏi xe, đi vài bước rồi quay lại, "Chíp Chíp."
Cơ Tắc ló đầu ra: "Hả?"
Triệu Chi Chi nhẹ nhàng kéo tay áo Cơ Tắc: "Chíp Chíp, ta có cái này cho ngươi."
Trên đường trở lại Vân Đài các, Triệu Chi Chi không ngừng nghĩ cách đáp tạ Chíp Chíp đã đưa nàng đi chơi vui vẻ ngày hôm nay.
Thế sự đang thay đổi, nếu không thể gặp lại nhau, ít nhất nàng muốn cho Chíp Chíp nhớ rõ nàng.
Trên người nàng không có đồ vật đáng giá.
Duy nhất có giá trị, có lẽ chính là nàng.
“Ta sẽ không lấy đồ của ngươi, ta không thiếu bất cứ thứ gì.” Cơ Tắc nghiêm túc nói.
“Ngươi ngồi trong xe nhìn ta là được.” Triệu Chi Chi cởi bộ áo lông dê nặng nề.
Trong khoảng không trước cổng Vân Đài các, Cơ Tắc đang ngồi trên xe ngựa, dưới gốc cây mận trước mặt, thiếu nữ đang đứng ngược gió.
Nàng hỏi: "Chíp Chíp, ngươi có biết ‘Lục Tụ’ không?"
Cơ Tắc: "Biết."
"Ngươi xem qua chưa?"
“Vẫn chưa.” Cơ Tắc thì thầm.
Người Ân không giỏi ca múa, không giỏi lễ nghi, âm nhạc, từ khi bước vào Đế Đài, người Đế Đài ít nhiều dùng loại trò đùa này chê cười người Ân là những kẻ man rợ thiếu văn minh.
Vào thời điểm đó, "Lục Tụ" của đế sư Chu Nam Tử đã làm kinh ngạc thiên hạ, điệu múa này cực kỳ khó học và rất ít người có thể nhảy theo được điệu múa này.
Cơ Tắc đã nghe Quý Hành nói về nó, kể từ thời của Chu Nam Tử, cũng có người có thể nhảy được vũ điệu này, trong Đế Đài có một người, hơn nữa múa còn đẹp hơn cả Chu Nam Tử năm xưa.
Chỉ tiếc một màn múa trị giá ngàn lượng, người bình thường không thể xem được.
Cơ Tắc không để tâm, vì hắn không nghĩ rằng mình sẽ cố ý xem một buổi múa đến mức bỏ ra ngần ấy bạc.
Để xem một điệu múa, phải bỏ ra ngàn lượng bạc?
Hoang đường.
Suy nghĩ của Cơ Tắc quay trở lại, ánh mắt hắn chạm đến thiếu nữ dưới gốc cây mận trước mặt.
Tuyết trắng xóa, gió thổi bay mái tóc đen dài của nàng, nàng đã múa trong gió.
Eo mềm như liễu, chân như giẫm lên sóng sen, cánh tay lướt qua trán, như bay lên theo gió, uyển chuyển như yến, nhẹ nhàng nâng cổ trắng nõn, như tiên nước giáng trần lạc giữa thế gian.
Cơ Tắc sững sờ.
Xung quanh không có âm thanh đàn sáo, nhưng dường như hắn đã nghe thấy nhã nhạc từ điệu múa của nàng, trong lòng không tự chủ được ngâm xướng tượng trưng cho hòa bình của đất nước và sự bình an của người dân trong trái tim hắn.
Hắn chưa bao giờ... nhìn thấy một điệu múa như vậy, dường như đó là một bài thơ tao nhã nhất trên đời này, mềm mại nhưng mạnh mẽ, đẹp không sao tả xiết.
Từ ngoài cổng vang lên tiếng reo hò của mấy đứa trẻ: "Nhìn kìa, Triệu cơ đang múa! Là ‘Lục Tụ’!"
Bọn trẻ nhanh chóng xúm lại xem: "’Lục Tụ’, thực sự là ‘Lục Tụ’! Toàn Đế Đài sẽ không ai có thể múa đẹp như Triệu cơ."
Cơ Tắc cứ nhìn chằm chằm vào bóng dáng mảnh mai phía trước.
Hóa ra đây là "Lục Tụ".
Quý Hành thực sự không lừa hắn, quả thật khiến người khác… kinh ngạc.
Sau một khúc, tiểu đồng ở Vân Đài các van xin ở cửa: "Múa một lần nữa, Triệu cơ hãy múa một lần nữa!"
Triệu Chi Chi không để ý đến, chạy tới xe ngựa, thở ra khí trắng cười nhìn Cơ Tắc: "Có đẹp không?"
Cơ Tắc gật đầu.
Triệu Chi Chi lại mặc áo lông vào, "Thật ra thì ta không thích múa nó, nhưng bởi vì cho ngươi xem, ta muốn múa một lần."
Sau khi mặc bộ áo lông vào người, nàng chậm rãi đặt tay lên trán làm tư thế cầu nguyện: “Lấy điệu múa này, thứ nhất ta mong Chíp Chíp vô ưu vô bệnh, thứ hai được bình an và hạnh phúc.” Nàng ngước mắt lên từ sau tay, chớp mắt vài cái, "Điều thứ ba, nguyện Chíp Chíp tìm được một phu quân như ý, ân ái mỹ mãn đến đầu bạc."
Cơ Tắc bị hai chữ "phu quân" kia làm cho nghẹn lại, khuôn mặt trắng nõn lộ ra một tia ửng hồng, thận trọng phun ra hai chữ: "Cảm ơn."
Trên đường về, trên xe ngựa lại có thêm một người.
“Điện hạ.” Chiêu Minh cẩn thận nhìn về phía Cơ Tắc đang ngồi ở phía đối diện, từ khi xem Triệu cơ múa ở Vân Đài các, điện hạ vẫn luôn như thế này, cả người đều đắm chìm trong dáng múa của Triệu cơ, đến nay vẫn không lấy lại tinh thần được.
Chiêu Minh nghĩ đến tiếng kêu "Nhị ca" hôm nay trên phố, cũng trở trầm mặc.
Khóe miệng của hai người họ gợi lên một nụ cười nhạt.
Đột nhiên Cơ Tắc hỏi: "Ngươi có thấy không?"
Chiêu Minh không thể hiểu được: "Thấy cái gì ạ?"
"Vừa rồi ở Vân Đài các."
Chiêu Minh bừng tỉnh ngộ ra: "Thấy ạ."
Khó được Cơ Tắc kinh ngạc cảm thán: "Thật là đẹp."
Chiêu Minh hỏi: “Điện hạ chỉ người đẹp, hay là múa đẹp mắt?"
Cơ Tắc lấy lại tinh thần: "Đương nhiên là múa đẹp."
Chiêu Minh: "Nếu điện hạ thích, có thể cho Triệu cơ mỗi ngày đều múa."
Hai tay Cơ Tắc đặt ở trên đầu gối, ngón tay trên đầu gối xoa xoa: "Thân là Đế thái tử, ngày nào cũng triệu người đến múa, khi truyền ra chẳng phải sẽ khiến người ta cười nhạo người Ân ta chiếm được Đế Đài rồi sa đọa vui vẻ sao? "
Chiêu Minh: "Những gì điện hạ nói là cực kỳ đúng, là nô bộc suy nghĩ không chu toàn."
Y lại bắt đầu xưng nô bộc theo thói quen, Cơ Tắc liếc nhìn hắn một cái, không nói gì thêm.
Trở lại hoàng cung đã là chạng vạng.
Cơ Tắc nghe tiếng đàn sáo trong chính điện, từ xa nhìn thấy một cung nhân đang nhảy múa bên trong.
Hắn không vào, quay người trở về chỗ mình ở.
Cơ Tắc nằm ở trên giường trằn trọc, nhắm mắt lại đều là bộ dáng của Triệu Chi Chi đang múa trong tuyết hôm nay. Hắn không thể nghỉ ngơi được, xuống giường đi đi lại lại vẫn không thể bình tĩnh được, cuối cùng hắn ngồi ở bàn vẽ tranh, lưu loát phác họa một người mỹ nhân đang múa ở tấm lụa, vẽ xong tranh mới bình tĩnh trở lại.
Tiểu đồng hầu hạ hắn tò mò thăm dò: "Điện hạ, người trong tranh là ai? Thật đẹp."
Cơ Tắc ra lệnh cho y thu thập bức tranh lụa: "Một nữ tử mà thôi."
Trong lòng tiểu đồng thầm than, là nữ nhân?
Nếu có thể được điện hạ vẽ, e rằng nữ nhân này không phải là người bình thường.
Từ nước Ân đến Đế Đài, y chưa từng thấy qua một nữ nhân nào được Điện hạ để lại bên người, huống chi là vẽ ai.
Tiểu đồng nói với những tiểu đồng khác về chuyện này, mọi người đều nhất trí cho rằng, nàng nhất định rất có địa vị.
"Điện hạ đã mười bảy, đã đến lúc tìm nữ nhân rồi."
"Nghe nói nhị vương tử và tam vương tử mười bốn tuổi đã có bạn là nữ tử. Điện hạ mười bảy tuổi, nhưng chung quanh chỉ có vài người chúng ta."
"Không phải trước kia hoàng thượng từng vì điện hạ mà muốn Đế công chúa làm Thái tử phi sao, cho nên mới không cho phép bên cạnh điện hạ có nữ nhân sao?"
"Đế công chúa gì chứ, hiện tại Điện hạ chúng ta đã là Đế thái tử, hoàng thượng đã là Đế vương, làm sao còn có thể cưới Đế công chúa của Hạ lão gia tộc được chứ?"
"Ngươi nói xem, điện hạ muốn dạng nữ tử nào?"
"Ta không biết, ở Vân Đài các không phải có rất nhiều nữ nhân sao, đó đều là của Điện hạ, có lẽ Điện hạ sẽ chọn một vài người từ nơi đó."
Chiêu Minh ngồi xổm trên mái ngói ném xuống mấy viên đá: "Yên lặng."
Nhìn thấy đó là y, lũ trẻ sợ hãi đến mức giải tán ngay lập tức.
Đếm canh giờ, đến tận đêm khuya, Chiêu Minh mới nhảy vào đại thất, đắp lại chăn cho Cơ Tắc, người vẫn đá chăn như thường lệ. Cơ Tắc vẫn thích đá chăn bông vào ban đêm như khi hắn còn nhỏ, cả đêm đá tới hai ba lần.
Chiêu Minh đang canh gác bên giường, ánh mắt quét qua khuôn mặt tuấn tú của thiếu niên, trong đầu hiện lên những gì bọn tiểu đồng vừa nói.
Điện hạ tìm dạng nữ tử nào đều được, chỉ cần hắn thích là tốt.
Chỉ cần người đó có thể dậy vào ban đêm và đắp chăn cho Điện hạ, vậy còn tốt hơn.
Chiêu Minh bỗng nhiên nghĩ đến Triệu cơ.
Nếu là nàng, có lẽ nàng sẽ thức đêm vì Điện hạ.
Ngày hôm sau.
Sau bữa trưa, Ân vương đã triệu Cơ Tắc đến để gặp mặt.
Ngay khi Cơ Tắc vừa bước vào, hắn đã nhìn thấy Cơ A Hoàng nằm trên mặt đất và một người đang cầm một tấm gỗ chùa đứng bên cạnh.
Cơ A Hoàng nhìn rất chật vật, thoạt nhìn là biết vừa bị ai đánh.
“Phụ vương, nhi tử không bao giờ dám nữa.” Cơ A Hoàng, một nam nhân sắt đá, giờ phút này đang khóc không thành tiếng.
Cơ Tắc không rõ tình thế, vấn an Ân vương: "Phụ vương."
Ân vương không nhìn Cơ Tắc, mắt nhìn chằm chằm Cơ A Hoàng, vẻ mặt không thay đổi, không nhìn ra ra vui sướиɠ hay tức giận của ngài: "Niệm tình ngươi vi phạm lần đầu, không được có lần sau."
Cơ A Hoàng bò dậy dùng sức dập đầu: "Tạ ơn phụ vương, vạn năm sẽ không làm phụ vương thất vọng."
Ân vương: "Kể từ bây giờ, ngươi chuyển ra khỏi vương cung, sống bên ngoài."
Cơ A Hoàng khóc nức nở, "Phụ… Phụ vương."
Ân vương nhìn Cơ Tắc đã đứng thật yên nãy giờ, đột nhiên nói với hắn: "Nhi tử ngoan, Vân Đài các hoang phế lâu rồi, đã đến lúc phải tu sửa chấn chỉnh lại, ý của ngươi như thế nào?"
Cơ Tắc sững sờ: "Phụ vương muốn tam ca chuyển đến Vân Đài các sao?"
Ân vương cười nói: "Nơi đó từ trước đến nay là nơi ở của Đế thái tử, là Đông Cung, làm sao có thể để cho hắn ở? Đương nhiên là ngươi ở rồi."
Cơ Tắc ngạc nhiên: "Nhi thần đã có chỗ ở trong cung rồi."
Ân vương: "Làm sao nhi tử ngoan của trẫm có thể sống ở nơi nhỏ bé đó được, ngươi là vương tử, là Đế thái tử, ngươi nên có cung thất của riêng mình."
Sau khi rời khỏi đại thất, bước chân của Cơ Tắc nhẹ bẫng, gió lạnh phả vào mặt, bông tuyết tan hòa giữa hai lông mày hắn, cái chạm lạnh lẽo đột nhiên làm tinh thần hắn sảng khoái.
“Huynh đã làm gì vậy, phụ vương muốn phạt huynh ra khỏi cung?” Cơ Tắc lạnh lùng nói, trừng mắt với Cơ A Hoàng.
Cơ A Hoàng không dám giấu giếm, nói với giọng áy náy: "Hôm qua ta uống quá chén trong yến tiệc, cùng với một cung nhân khác ... Kỳ thực cũng không có chuyện gì, tất nhiên ngươi tình ta nguyện. Nhưng cung nhân đó cố tình lại là người mà Quý Hành chuẩn bị cho phụ vương, khi ta phát hiện ra sau đó thì đã quá muộn." Những lời sau đó gần như im lặng.
Cơ Tắc tức giận đến tay chân lạnh toát, "Huynh làm sao có thể hồ đồ như vậy! Nếu Quý Hành chuẩn bị nữ nhân, nghĩa là phụ vương đã có ý định nhận rồi, huynh còn dám động đến người của phụ vương?"
Đầu Cơ A Hoàng cúi càng lúc càng thấp: "Nếu ta biết, làm sao ta có thể chạm vào nàng ta được, lúc đi nửa đường nàng ta lao ra, cũng không hỏi ta có phải là Ân vương hay không."
Đầu Cơ Tắc căng trướng, huyệt thái dương đột ngột nhảy lên.
Nếu nghe thêm một câu nữa, hắn sẽ chết bất đắc kỳ tử.
Cơ A Hoàng dọn ra khỏi cung cũng không có gì đáng trách, nhưng phụ vương đã bảo hắn cũng nên chuyển ra khỏi cung, là bởi vì ngài ấy cũng đang có lòng phòng thủ hắn.
Cơ A Hoàng đuổi theo: "Điện hạ đang tức giận sao? Là ta sai, ta liên lụy đến điện hạ, điện hạ đánh hay mắng, một câu ta cũng không oán hận."
Cơ A Tắc không nhìn gã.
Cơ A Hoàng không có cách khác, đành phải bày ra những trò thường ngày gã dỗ tiểu ngũ, tiểu lục để dỗ người đệ đệ mà gã sợ nhất: "Cùng lắm thì ta làm ngựa cho đệ cưỡi nhé!"
Cơ Tắc bước nhanh hơn.