Chương 11

"Ta không khóc."

Giọng mũi Triệu Chi Chi dày đặc, lặng lẽ cọ vào ngực Cơ Tắc, nghĩ rằng đã lau khô nước mắt, lại giương đôi mắt đỏ lên, hàng lông mi dài cánh quạt còn dính một chút hơi nước trong suốt, "Mấy ngày nay ngươi đi đâu thế, ta còn tưởng rằng..."

“Tưởng ta đã chết sao?” Giọng Cơ Tắc như gợn sóng trầm trầm, đưa tay lên nhẹ nhàng lau giọt nước mắt trên khóe mi Triệu Chi Chi.

Triệu Chi Chi không khỏi nhắm mắt lại, cảm nhận ngón tay lạnh lẽo của hắn lướt qua đôi mắt nàng: "Mỗi ngày ta đều cầu nguyện Nữ Oa nương nương, ta biết, nàng sẽ phù hộ ngươi bình an không có chuyện gì."

Đột nhiên nàng nghĩ đến điều gì đó, lo lắng nắm lấy tay hắn, "Chíp Chíp, ngươi không phải là quỷ đấy chứ?"

Cơ Tắc: "Không phải."

Triệu Chi Chi kiên quyết nắm tay hắn, cho đến khi tay hắn nhiễm nhiệt độ cơ thể nàng, nàng mới thở phào nhẹ nhõm, "Có thể ấm lên, đúng là không phải quỷ thật."

Cơ Tắc cảm thấy buồn cười: "Ai nói với ngươi là quỷ không thể ấm lên?"

Triệu Chi Chi: "A tỷ nói, nàng đã đọc rất nhiều sách về ma quỷ, thỉnh thoảng còn kể cho ta nghe những câu chuyện xưa trong sách."

Ngu muội. Trong lòng Cơ Tắc nghĩ như vậy, nhưng ngoài miệng lại không nói gì.

Hắn nhìn tuyết rơi trên mái hiên đằng xa, chỉ dùng dư quang liếc nàng.

Thiếu nữ vui mừng khôn xiết, ánh mắt ánh lên niềm vui sướиɠ nhìn hắn như nhìn bảo vật thất lạc.

Vì vậy hắn tỉnh táo đứng yên, thậm chí thở nhẹ lại, để nàng tùy ý nhìn kỹ.

“Chíp Chíp.” Giọng thiếu nữ đột nhiên cất lên.

Cơ Tắc đã chuẩn bị sẵn sàng: "Hả?"

Khẳng định là nàng muốn hỏi hắn rất nhiều điều.

Hắn không cần trả lời và cũng không nghĩ nên trả lời như thế nào, cho nên một câu cũng sẽ không đáp.

“Ngươi ở đây đợi ta, ta sẽ quay lại ngay.” Nói xong, nàng lập tức xoay người chạy đi.

Cơ Tắc đứng dưới tuyết, ngơ ngác nhìn nàng bỏ chạy.

Xa xa, tiếng vó ngựa từ hoàng cung vọng đến trong gió. Hoàng cung ấm áp, rượu thơm tinh khiết, lẽ ra hắn phải ở đó.

Tuyết vụn rơi trên người, Cơ Tắc cúi đầu phủi đi, trên quần áo có vài vết ướt, chính là nơi vừa rồi bị nàng ôm, dính nước mắt.

Hắn dừng lại, thở ra một hơi khí trắng, thay đổi hướng về vương cung, ngược lại đi vào căn phòng nhỏ ở Nam Đằng Lâu.

Tới cũng tới rồi, chờ thì chờ thôi.

Sau nửa canh giờ.

Trong căn phòng nhỏ, Triệu Chi Chi bưng một bát cơm lúa mạch nóng, giấu dưới lớp áo lông, dùng thân thể chắn gió tuyết, vội vàng rời đi lại vội vàng chạy trở về, chỉ vì muốn tiếp đãi đồ ăn nóng với người bạn vừa trở về.

“Chíp Chíp, ngươi không ăn sao?” Triệu Chi Chi chỉ vào cơm lúa mạch.

Cơ Tắc nghĩ đến ba bát cơm trắng hắn đã ăn trước khi rời cung.

Tuy hơi no nhưng không phải là không ăn được. Dù sao hắn cũng đã ăn rất nhiều.

Hơn nữa, người Ân không bao giờ lãng phí thức ăn.

Cơ Tắc vùi đầu ăn cơm lúa mạch.

Triệu Chi Chi chờ mong hỏi: "Ăn ngon không?"

Cơ Tắc ăn được món yêu thích phồng môi, "Ừ."

Triệu Chi Chi tiến đến bên cạnh hắn, dùng tay vỗ vỗ lưng hắn: "Ăn từ từ, coi chừng nghẹn."

Triệu Chi Chi không khỏi thở dài trong lòng.

Có phải Chíp Chíp đã đói lâu rồi không?

Trong khoảng thời gian Chíp Chíp mất tích, nàng đã nghĩ về hàng vạn khả năng, nghĩ Chíp Chíp sẽ đi đâu, tại sao "nàng" rời đi, "nàng" sẽ đi đâu sau khi rời đi, liệu "nàng" có bị thương không, liệu "nàng" có chết hay không. Những suy nghĩ này cứ lởn vởn trong đầu nàng, mà hiện giờ, cuối cùng cũng có thể tan biến.

Chíp Chíp vẫn còn sống. Chỉ cần còn sống là tốt.

Không có gì quan trọng hơn là còn sống.

Triệu Chi Chi mong đợi hỏi: "Chíp Chíp, ngươi có ở lại không?"

Cơ Tắc: "Không."

Triệu Chi Chi lập tức nghĩ tới cái gì, "Chíp Chíp, ngươi tìm được người nhà rồi?"

“Ừ.” Hắn lĩnh quân về thành cứu giá, tương đương tìm được người nhà, không phải nói dối.

“Thật tốt.” Trong lòng Triệu Chi Chi phức tạp. Trong chốc lát, nàng thật sự hy vọng Chíp Chíp không tìm thấy người nhà.

Nếu không tìm thấy người nhà, Chíp Chíp sẽ có thể ở lại với nàng.

Tay Triệu Chi Chi vô thức siết chặt góc tay áo của Cơ Tắc, Cơ Tắc ngẩng mặt lên khỏi bát gốm, vẻ phiền muộn và uể oải của nàng đập vào mắt hắn, hắn nhíu mày.

"Ngươi vẫn muốn gặp ta?"

"Phải."

Cơ Tắc im lặng. Hắn rất bận, có rất nhiều việc phải làm, chờ đến lần sau gặp lại nàng, không biết sẽ là bao lâu nữa.

Chẳng lẽ muốn mang nàng theo sao?

Nhưng nàng không thể vượt hiên nhà truyền tin cho hắn, cũng như không thể cầm kiếm gϊếŧ người thay hắn. Hắn đã có Chiêu Minh, nàng sẽ không hữu ích hơn Chiêu Minh.



“Ngươi có bản lĩnh gì khác người thường không?” Cơ Tắc nghiêm nghị hỏi như tên canh cổng dò hỏi môn khách đến đến nương náu.

Triệu Chi Chi nghe không rõ: "Cái gì?"

Cơ Tắc: "Không có gì."

Triệu Chi Chi: "Ngươi hỏi lại lần nữa, lần này ta nhất định sẽ nghe rõ."

Giọng của Chíp Chíp hơi nặng khẩu âm, mặc dù nghe khá thú vị, nhưng đôi khi nàng vẫn sẽ nghe không rõ.

Cơ Tắc không định hỏi lại, "Quên đi."

Vừa mới hỏi, hắn đã hối hận.

Làm sao hắn có thể nghĩ đến việc mang theo một nữ nhân bên cạnh mình chứ? Thật là ý nghĩ kỳ lạ.

Nếu không phải đột nhiên vì chuyện quý tộc Hạ lúc trước, hắn sẽ không bao giờ gặp nàng trong cuộc đời minh. Hắn có thể gặp nàng ở những nơi khác, có thể kinh ngạc trước dung mạo kinh diễm của nàng, nhưng hắn sẽ không bao giờ đến gần nàng, huống chi là như bây giờ, bị nàng kéo tay áo, nghĩ cách để trấn an trái tim mất mát của nàng.

Vương tộc Ân vô tình. Mỹ mạo sẽ mê hoặc nhân tâm, chính là một tai họa.

Nhưng--

“Ngươi có muốn ra phố chơi không?” Cơ Tắc nhìn chằm chằm thiếu nữ có đôi má phấn nộn tuyết, chậm rãi nói.

Vật nhỏ ngoan ngoãn đến mức ngốc nghếch, cho dù có khuôn mặt xinh đẹp cũng không học được cách mê hoặc người khác, không bị người khác lừa gạt đã là may lắm rồi, làm sao có thể hại người được chứ?

"Ngươi có thể đưa ta ra ngoài sao? Nếu bị bắt thì làm sao bây giờ?" Triệu Chi Chi rất phấn khích, nàng ở Vân Đài các đã hơn một năm rồi, nếu có thể ra ngoài thì thật tốt quá. Chỉ đi dạo phố thôi cũng quá tốt rồi.

Sắc mặt Cơ Tắc không đổi: "Quên nói với ngươi, ta xuất thân từ nhà quan thần nước Ân, dù là Vân Đài các đi chăng nữa, ra vào vương cung cũng không có vấn đề gì."

“Thì ra ngươi là nữ nhi quý tộc của nước Ân.” Mặc dù Triệu Chi Chi tiếc nuối vì không thể giữ "nàng" lại, nhưng khi nghe nói "nàng" có xuất thân cao quý, tảng đá treo trong lòng nàng cuối cùng cũng buông xuống.

Nàng nghĩ Chíp Chíp là quý tộc chi nữ, nhưng không nghĩ tới là người Ân. Nếu đúng là quý tộc từ nước Ân, Chíp Chíp bây giờ chính là nữ tử "bỏng" nhất kinh thành.

Triệu Chi Chi sống trong Vân Đài các đã lâu, thỉnh thoảng cũng sẽ biết được vài chuyện bên ngoài.

Sau hai tháng bão táp đẫm máu, Hoàng Đế đã ổn định được ngôi vị hoàng đế, quý tộc Hạ lúc trước và các quan thần cũ sẽ không còn có thể làm lung lay địa vị của người Ân nữa, Đế Đài hiện tại, đã là thiên hạ của người Ân.

Cơ Tắc đứng dậy, "Đi, chúng ta đi ra ngoài."

Cổng Vân Đài các.

Một chiếc xe ngựa đi ra ngoài.

Tiểu đồng tò mò, "Đó không phải là Triệu cơ sao? Tỷ ấy đi với ai vậy?"

Tiểu đồng kia lắc đầu: "Ta cũng không biết, ta chỉ biết nàng là một đại tỷ tỷ rất đẹp, đẹp không kém gì Triệu cơ đâu."

"Có muốn nói chi Việt nữ không?"

"Không cần, cỗ xe ngựa đó thuộc về hoàng cung, Việt nữ dù muốn quản cũng không quản được."

"Nhưng nếu Triệu cơ không quay lại, Việt nữ phát điên lên thì làm sao bây giờ?"

"Còn có thể làm gì, nàng ta cũng không phải là chưa từng nổi điên."

Đường Quảng Dương của Đế Đài, thường dân tản cư đã trở về thành, đường phố lại nhộn nhịp, thương nhân lại ra vào Đế Đài, hàng quán hai bên đường rất náo nhiệt, người đến rồi đi, như thể mảnh đất mấy tháng trước này chưa từng trải qua bi kịch máu chảy thành sông vậy.

Một cỗ xe ba con ngựa từ cổng thành đi ra, trên nắp xe treo một chiếc rìu bằng đồng, người qua đường đi ngang qua đều nhìn sang.

Người bình thường chỉ dùng lừa để cưỡi thôi, một xe ngựa đã là xa xỉ rồi, xe ngựa lại này dùng ba con ngựa màu đỏ để kéo, cộng thêm mặt dây chuyền cổ truyền sáng bóng kia, đây hẳn là xe của gia tộc nước Ân.

Trong xe không có rèm che, người trong xe chỉ cần nhìn thoáng qua cũng biết. Chỉ thấy hai người ngồi trên xe, một nam nhân trung niên, dáng người thấp bé, râu dài mặc quần áo bảnh bao, còn một nam nhân thân hình trung bình, ăn mặc khá quê mùa. Người trẻ thì thào bên tai người lớn hơn, hưng phấn nói chuyện.

“Không ngờ Đế Đài lại phồn hoa như vậy, thúc thúc, thúc nên đón ta từ sớm chứ.” Quý Ngọc thấy mọi thứ đều mới mẻ, không khỏi dùng căng hai mắt ra nhìn.

Quý Hành giật mạnh dây cương với vẻ mặt thiếu kiên nhẫn: "Tiểu tử, tiếp ngươi tới mà ngươi còn trách thúc thúc tiếp chậm? Vậy thì hiện tại ngươi trở về, ta đón Quý Cương tới."

Quý Ngọc lấy lòng cười cười: "Thúc thúc, ta sai rồi."

Quý Hành khịt mũi, "Nhìn bộ dáng0 không có tiền đồ của ngươi, ra ngoài đừng xưng là Quý gia, thật mất mặt."

Mặt Quý Hành tươi cười: "Như vậy là không được rồi, lần này thúc để ta đến, còn không phải là để ta chia sẻ ưu lo cho thúc sao? Nếu ta ra ngoài không nói là nhà họ Quý, ai sẽ quan tâm đến ta? Nếu mọi người lơ ta, làm sao ta có thể san sẻ nỗi lo với thúc?"

“Nếu không phải vì sợ người khác chiếm vị trí, ta đã không gọi ngươi tới.” Quý Hành mắng, “Ở bên cạnh Thái tử, nếu ngươi vẫn là bộ dáng chưa hiểu sự đời này, đừng trách thúc thúc lãnh khốc vô tình. "

Quý Ngọc tò mò hỏi: "Ta chưa từng thấy Thái tử Điện hạ, thúc thúc, Điện hạ là người như thế nào? Có dữ tợn không? Giống đại tướng quân sao?"

Quý Hành: "Hai ba câu không thể nói rõ, ngươi nhìn thấy sẽ biết. Tóm lại, nhớ kỹ, đừng khoe khoang mình thông minh trước mặt Điện hạ."

Ngoài miệng Quý Ngọc đáp lại, trong lòng gã đã bắt đầu nghĩ khác.

Đại tướng quân đã trở về nước Ân tiếp quản thủ đô, nhà họ Quý chắc chắn sẽ xảy ra mâu thuẫn với tướng quân, lúc này thúc thúc gọi gã đến Đế Đài, gã vừa lúc cách xa nơi thị phi kia. Trên đường từ nước Ân đến Đế Đài, gã luôn băn khoăn không biết làm thế nào để trổ tài trước mặt Điện hạ.

Nước Ân là quê hương của Quý gia, Điện hạ và hoàng thượng đã đến Đế Đài, đương nhiên Quý gia bọn họ cũng sẽ theo sau.

Bên cạnh hoàng thượng có thúc thúc, gã cũng không dám hi vọng xa vời bên cạnh hoàng thượng, nếu có thể trở thành phụ tá của Điện hạ, đó là tốt nhất.

Nghĩ đến đây Quý Ngọc không khỏi hồi hộp, thậm chí không muốn nhìn lại cảnh đường phố, chỉ đến khi hai bóng người hiện lên trong mắt gã, gã mới trở nên phấn khích ——

“Thúc thúc, Đế Đài quả nhiên địa linh nhân kiệt, tuyệt sắc như vậy, thế mà có thể nhìn thấy hai người cùng một lúc.” Quý Ngọc ôm ngực, sắp thở không nổi.

Quý Hành nhìn theo ánh mắt của Quý Ngọc, hai nữ tử trẻ tuổi tình cờ bước xuống một chiếc xe ngựa dừng bên đường.

Một người mảnh khảnh, một người nhỏ nhắn, mảnh mai, người thấp bé ôm lấy người cao, không biết đã nói gì, người cao khom lưng cúi người, hé môi đáp lại, người thấp cười rộ lên, so với tuyết còn sạch sẽ hơn cả.

Quý Hành tập trung ánh mắt vào mỹ nhân cao lớn.

"Ha ha ha ha ha..."

Quý Ngọc còn đang trầm mê trong sắc đẹp không thể kiềm lòng được, thậm chí còn muốn xin Quý Hành cho gã xuống xe để gã có cơ hội chào mỹ nhân, chưa kịp nghĩ nên nói gì thì bỗng nghe thấy một tràng cười to.



Nhìn lại, Quý Hành ôm bụng cười đến ngã trái té phải.

Quý Học ngẩn người: Thúc điên à?

Tất nhiên gã không dám nói điều này, mà chỉ hỏi: "Thúc thúc, có chuyện gì vậy?"

Quý Hành che miệng cười khúc khích: "Ta vừa phát hiện một chuyện thú vị."

Quý Ngọc khó hiểu: "Có gì thú vị?"

Quý Hành quay đầu xe, cười nói: "Chúng ta đổi đường đi, đừng quấy nhiễu nhã hứng của Điện hạ."

Quý Ngọc càng thêm bối rối: "Điện hạ? Có Điện hạ sao? Điện hạ ở đâu, thúc thúc mau giới thiệu ta."

Quý Hành cười đủ rồi mới trấn an cháu trai của mình: "Bây giờ không phải là thời điểm tốt để gặp Điện hạ, chúng ta hãy vào vương cung uống rượu trước."

Quý Ngọc uể oải: "Ồ."

Ở trước cửa hàng bán kẹo mạch nha, nghe xong lời Triệu Chi Chi nói, ánh mắt Cơ Tắc chạm phải lớp bụi bay lên bởi cỗ xe trước mặt, luôn cảm thấy có gì đó không ổn.

Dường như vừa nghe thấy một tiếng cười rất quen thuộc.

Những người nhìn thấy hắn giả nữ đều uống rượu trong cung, người cuối cùng ở ngay bên cạnh, vừa rồi còn thận trọng hỏi anh có thể mua hai cái kẹo mạch nha hay không.

Lúc ra ngoài vội vàng, nàng không mang theo túi tiền, nói muốn mượn hắn một ít, trở về sẽ trả lại.

“Ngươi muốn ăn gì thì ăn, không cần trả lại.” Nói xong, Cơ Tắc sờ đai lưng của mình, sau đó phát hiện hắn cũng không mang theo túi tiền.

Triệu Chi Chi nhìn thấy vẻ quẫn bách của hắn, lập tức nói: "Thật ra ta cũng không muốn ăn lắm, chúng ta đi dạo phố một chút, trò chuyện ngắm cảnh cũng rất vui."

Cơ Tắc do dự một lúc, cuối cùng cũng triệu hoán Chiêu Minh ra.

Dù sao cũng không tính là triệu hoán, hắn cũng không có phép thuật gì, chỉ cần vung tay lên không ba cái, Chiêu Minh lúc này đang ẩn nấp trong bóng tối liền xuất hiện.

Cơ Tắc chưa từng nghĩ tới sẽ để cho Triệu Chi Chi nhìn thấy Chiêu Minh, nhưng hiện tại tình cảnh này thật sự là bất lực.

Hắn nói hắn dẫn nàng đi dạo phố, sao có thể khiến người ta cười nhạo vì chuyện tiền bạc được chứ?

“Đây là ai?” Triệu Chi Chi lùi lại, trốn sau lưng Cơ Tắc.

Cơ Tắc nhìn Chiêu Minh, Chiêu Minh vừa lúc đối diện tầm mắt hắn, đang chuẩn bị tự xưng "nô bộc".

Cơ Tắc: "Là nhị huynh của ta."

Bả vai của Chiêu Minh run lên, đóng băng tại chỗ.

Triệu Chi Chi núp sau lưng Cơ Tắc chào hỏi: "Các hạ mạnh khỏe."

Chiêu Minh hồn xiêu phách lạc lấy lại tinh thần: "Tiểu thư khách khí rồi."

Cơ Tắc đặt túi tiền vào lòng bàn tay của Triệu Chi Chi, còn Chiêu Minh đã đi cách xa hai người.

Triệu Chi Chi tò mò hỏi: "Ca ca ngươi có thể yên tâm để ngươi đi ra ngoài một mình sao? Ta còn tưởng rằng đυ.ng phải ngài ấy, ngươi còn phải rời đi."

Cơ Tắc ăn kẹo mạch nha mà nàng đã mua, "Có gì mà không yên tâm chứ."

Triệu Chi Chi hâm mộ: "Huynh trưởng ta không như vậy, hắn luôn lo lắng rất nhiều việc."

Cơ Tắc: "Ngươi có ca ca?"

“Có.” Triệu Chi Chi cũng ăn kẹo mạch nha, “Nhưng ta đã lâu không gặp huynh ấy.”

Cơ Tắc tâm trạng vui vẻ ăn kẹo: "Bởi vì ngươi đang ở Vân Đài các?"

"Không, vì huynh ấy đang ở xa nhà."

Cơ Tắc không hỏi thêm nữa, bởi vì hắn phát hiện kẹo mạch nha quá ngon.

Vừa đi trên đường, Triệu Chi Chi càng sát lại gần Cơ Tắc hơn.

Trước đây, nàng và a tỷ ra ngoài, đều là ngồi trong xe ngựa, vừa xuống xe ngựa đã vào hậu viện, rất ít khi tung tăng dạo phố như ngày hôm nay.

Phụ thân nói, dung mạo của nàng như vậy, chỉ có những quan công chức lão mới đủ tư cách nhìn nàng, mỗi lần ra ngoài gặp khách của phụ thân, ánh mắt của bọn họ đều khiến nàng sợ hãi.

Nàng xấu hổ nói với Chíp Chíp, nàng sợ rất nhiều thứ, một trong số đó là nam nhân, nếu Chíp Chíp biết, nhất định sẽ cho rằng nàng là người kỳ quái.

Vừa rồi thấy huynh trưởng của Chíp Chíp, có lẽ Chíp Chíp cũng nghĩ rằng nàng không có lễ nghĩa đi.

Cuối cùng Cơ Tắc cũng nhận ra sự lo lắng của nàng, hắn không hỏi thẳng mà chỉ quan sát kỹ, nàng có vẻ rất sợ người khác nhìn chằm chằm vào mình.

Đặc biệt là sợ ánh nhìn từ nam nhân.

Cơ Tắc sửng sốt.

Hắn nhìn chằm chằm vào sườn mặt trắng nõn của thiếu nữ bên cạnh, bàn tay của nàng đặt ở ống tay áo của hắn, nắm chặt đến mức các đốt ngón tay đều trắng bệch.

Khi càng ngày càng có nhiều người trên đường, tay Triệu Chi Chi càng ngày càng siết chặt hơn.

Vào lúc nàng sắp run lên vì sợ hãi, nắm tay của nàng đột nhiên bị người khác mở ra một chút.

Lần đầu tiên Cơ Tắc chủ động nắm tay Triệu Chi Chi, đưa tay kia lên, lấy tay áo che mặt, ngăn mặt nàng lại, hờ hững nói: "Ta xem đường là được, ngươi cứ việc đi theo. Phía trước có một cửa hàng bán mũ có khăn voan che mặt, chúng ta đi mua hai cái."

Đế Đài không thịnh hành mang mũ có khăn voan, chỉ những người xấu xí mới mang nó.

Mang một chiếc mũ có khăn sẽ bị những đứa trẻ bên đường cười nhạo là yêu quái.

“Chíp Chíp.” Triệu Chi Chi nói nhỏ, “Ta không sao.”

Thiếu niên đứng yên, ngũ quan xinh đẹp hơi ngẩng lên, cao ngạo lãnh đạm: "Nhưng ta có sao, ta không muốn bị nhiều người như vậy nhìn thấy mỹ mạo của ta."