Chương 49: Nổi Tiếng Siêu Tốc

Cố Ỷ quyết định đi tìm lão bà. Đầu tiên, cô sẽ ghé thăm Trần Tư Nam. Cô biết cô có thể sử dụng khói xanh để tìm Khương Tố Ngôn nhưng cái thứ đó cùi bắp quá. Không chừng nó lại dẫn cô đi một vòng đến ký túc xá thì biết phải làm sao?

Cố Ỷ vẫn cảm thấy nguyên nhân do bản thân cô vẫn chưa tìm hiểu rõ ràng cách dùng nên đám khói đó mới điên cỡ vậy. Vì vậy, cô muốn đi tìm Trần Tư Nam để hỏi rõ. Dù sao cậu nhóc đó cũng là tiền bối, nói chung đủ sức chỉ dạy cô.

Đối với liên hệ giữa cô và Khương Tố Ngôn, chỉ cần khói xanh nó chính xác hơn, cô sẽ tìm được nàng.

Tuy Cố Ỷ có thể video call với Trần Tư Nam nhưng cô vẫn muốn giáp mặt hỏi thăm sẽ rõ ràng hơn qua cái màn hình bởi vì có một số việc không gặp mặt sẽ không thể nói rõ.

Sáng sớm hôm sau, Cố Ỷ dậy thật sớm, ngồi xe buýt, xuất phát đến Thanh Sơn đạo quán tìm Trần Tư Nam.

Điều làm cho Cố Ỷ bất ngờ nhất chính là ban ngày ban mặt cũng gặp bất trắc. Vừa ngồi vào ghế trên xe buýt, cô đã bắt đầu thấy buồn ngủ. Thế là, cô đành dựa đầu vào cửa sổ ngủ thϊếp đi. Từ khu phố cũ đến Thanh Sơn đạo quán mất một giờ đi xe buýt vào giờ thấp điểm. Trước khi ngủ một giấc ngắn trên xe, cô đã nhanh trí cài báo thức để không lỡ trạm.

Vào lúc Cố Ỷ mơ mơ màng màng, cô đã nghe tiếng ai đó gọi tên mình: "Cố Ỷ...Cố Ỷ..." Giọng nói đó sát bên tai, rất gần.

Cố Ỷ hoài nghi mở to mắt tìm kiếm. Ngay khi cô vừa nhìn lên, toàn thân cô đã nổi hết da gà, da đầu bưng bưng.

Cố Ỷ nhìn ra cửa sổ. Một con đang ghé thân vào ô cửa, mặt nó áp sát vào cửa kính xe. Nó và cô chỉ cách nhau đúng một lớp kính.

Cố Ỷ vội vàng giật người về sau, kéo toàn thân rời xa ô cửa xe.

Con ở ngoài xe nhìn giống một nữ quỷ. Cả khuôn mặt của nó đều bị tóc che phủ. Mái tóc đen đó đang bám vào cửa kính cố ý tìm khe hở để chui vào trong xe.

May mắn, thời tiết nóng bức nên tất cả mọi người đều đã đóng hết cửa kính vì ai cũng mong hơi lạnh không bị lọt ra ngoài. Bên trong xe mát lạnh nhưng Cố Ỷ đã bị dọa toát mồ hôi lạnh vì động tác của con quỷ.

"Bùm bùm" Nó đập tay vào cửa kính. Không ai phát hiện ra chuyện đó ngoại trừ Cố Ỷ. Cô vội nhìn bảng lộ trình của xe buýt. Trạm kế tiếp cách Thanh Sơn đạo quán hai trạm nữa.

Đương nhiên, con quỷ đó không muốn Cố Ỷ đến Thanh Sơn đạo quán. Nó nhận ra nó không thể tiến vào bằng cửa kính xe nên bắt đầu leo lên nóc xe và đi dần về phía đầu xe. Cô lấy sẵn một con người giấy từ trong túi. Cô đã nghe tiếng con quỷ đó leo lên nóc xe.

"Bộp bộp..." Tiếng động đi đến trên đầu Cố Ỷ, sau đó đi về hướng khác. Tiếng động ngày càng xa nhưng cô vẫn không yên lòng bởi vì cô biết con quỷ đó sẽ không dễ dàng buông tha mình.

Cố Ỷ lấy lại sự tỉnh táo và bắt đầu đề phòng vì cô không rõ con quỷ sẽ ra chiêu gì. Một giây sau, toàn bộ chiếc xe bỗng bị xóc nẩy một cái. Tài xế lập tức thắng gấp, hành khách đều bị dồn đẩy về phía trước. May mắn, không có ai đang đứng, nếu không đã bị té xõng xoài xuống sàn xe. Một vài người không kịp trụ vững, cả người đều đập vào lưng ghế trước, âm thanh than đau vang cả xe.

"Chắc do bánh xe vướng phải thức gì đó, để tôi đi coi..." Tài xế bình tĩnh lại, vội vàng xuống xe kiểm tra. Cố Ỷ bỗng thấy một vật gì đó dưới góc phải cửa kính trước của xe buýt. Một vài sợi tóc đen cực kỳ bắt mắt. Chính nó giở trò!

Cố Ỷ hít một hơi sâu. Ngay khi cửa xe trước vừa mở ra, cô lập tức chạy ra ngoài.

Hành động của cô quá nhanh ngay cả tài xế cũng không phản ứng kịp. Đợi đến khi thấy cô chạy vượt qua, tài xế mới sửng sốt thầm nghĩ: Tôi còn chưa bắt đầu kiểm tra nữa mà, chưa gì đã có người sợ hãi chạy trước rồi? Chưa chắc đã bị tai nạn mà!



Tài xế nhìn trái nhìn phải một lượt khắp xe cũng không phát hiện vấn đề. Ông quay trở lại xe, khởi động máy và đi đến trạm kế tiếp.

Sở dĩ, Cố Ỷ xuống xe bởi vì cô sợ con quỷ đó sẽ chui vào trong, buồng xe chập hẹp, cô khó lòng tránh thoát. Đợi khi xe đến trạm kế tiếp, chắc xác cô đã lạnh tanh. Vì vậy, sau khi quan sát hoàn cảnh trong xe, cô biết mình không thể tiếp tục ở lại trong đó nên đã tranh thủ chạy ra ngoài.

Mục tiêu duy nhất của cái thứ đó quả nhiên là Cố Ỷ. Cô chạy đi, nó lập tức đuổi theo.

Tư thế chạy của nó không hề giống người: Tứ chi chạm đất, cánh tay và cẳng chân đều cong vòng, tốc độ truy kích rất nhanh. Tuy hiện tại là buổi sáng và trời vẫnn chưa nóng nhưng Cố Ỷ đã bắt đầu vã mồ hôi dù mới chạy chưa được bao lâu. Từng giọt mồ hôi bắt đầu rơi xuống đất trong lúc cô dồn sức chạy.

Thông thường, quỷ sẽ không muốn ra ngoài khi ánh mặt trời gay gắt,. Một đại quỷ như Khương Tố Ngôn cũng không ngoại lệ.

Cố Ỷ tò mò quay đầu nhìn con quỷ phía sau. Ánh mặt trời quả thực luôn là thứ có sức uy hϊếp rất lớn với nó. Làn da xám trắng của nó đã bị cháy khét nhiều chỗ nhưng dường như nó hoàn toàn không cảm thấy đau. Tuy làn da bị đốt thành thế đó nhưng nó cũng nhắm mắt rượt theo cô. Sợi tóc dài trên đầu nó còn duỗi dài ra trước như muốn bắt lấy cô.

Đời nào Cố Ỷ chịu thua như ý nguyện của nó? Cô vung tay ném thẳng người giấy về phía sau, sau đó phóng xuất một tia hồn lực lập tức khiến người giấy bốc cháy. Người giấy dẫn theo lửa quả cảm lao về phía con quỷ, nhảy lên ôm chặt khuôn mặt nó.

Sau một khắc, con quỷ gào thét thảm thiết. Cố Ỷ trợn to mắt đẹp vì cô thấy cảnh tượng hãi hùng trước mắt: vùng da từ cổ đến xương quai xanh của nó bắt đầu nứt toác, từ bên trong, một bàn tay chui ra và kéo người giấy xuống.

Má! Thứ quái vật gì đây!

Thị lực của Cố Ỷ luôn rất tốt. Một cô gái xinh đẹp không đeo kính cận như cô nhìn thấy sự việc trước mắt rất rõ ràng. Trước mắt cô chính là một thân thể héo hon đang núp bên trong lớp da. Đôi tay đó khô héo tựa như hai khúc xương khô bọc da.

Lớp da bên ngoài giống như một lớp màn che cho thứ bên trong. Thứ bên trong đó mới thật sự là quỷ.

Khó trách cái thứ đó có thể chạy nhông nhông ngoài đường giữa ban ngày. Dù bị cháy khét vì ánh nắng cũng bất chấp lao đến. Thì ra, nó đang khoác một vỏ ngoài trên thân!

Dường như, tốc độ của nó đã nhanh hơn sau khi cởi lớp.

Thời gian vẫn còn sớm nên chỉ có một người đang chạy bộ trên đường. Một ông cụ nhiệt tình nhắc nhở Cố Ỷ khi thấy cô co giò chạy như điên: "Cô bé, đừng chạy nhanh quá, coi chừng kiệt sức, chạy bộ sáng sớm phải chú trọng kiên nhẫn..."

Ông cụ chưa kịp nói hết lời đã thấy thân ảnh của Cố Ỷ biến mất ở đằng xa: "Mấy đứa nhỏ thời nay, khỏe thật."

Có thể do mọi người xung quanh không ngon hoặc cũng có thể do Cố Ỷ quá ngon nên con quỷ chỉ tập trung rượt theo cô.

"Khà khà...Cố Ỷ...Khà khà..." Nó vừa chạy vừa há to miệng, âm thanh cứ thế thoát ra. Giọng nói của nó cực kỳ chói tai, khó phân biệt nam nữ. Giọng của nó giống như một cây đàn organ bị lọt gió, nghe vào thôi đã muốn bịt lỗ tai.

Cố Ỷ đang cắm đầu chạy nhanh nên không kịp bịt tai. Nếu như có thể, cô nhất định sẽ che thật kín đôi tai.



Cô cũng biết cứ chạy như vậy không phải biện pháp hay. Cô quan sát nhanh địa hình trước mặt, tỏa định mục tiêu, sau đó dừng lại tại một nơi không người. Cô há to miệng hô hấp để điều hòa nhịp thở và hiên ngang nhìn thẳng vào con quỷ. Ác quỷ cũng ngừng lại và bắt đầu cười. Nó cười đến cặp mắt cong thàng vòng cung, che khuất con ngươi bên trong.

"Cố Ỷ...Cố Ỷ..."

"Mày bớt gọi hồn tao được không?" Cố Ỷ bực bội: Cái thứ xấu xí này làm sao biết tên mình? Không lẽ mình đã nổi tiếng siêu tốc trong quỷ giới?

Con quỷ đang vui mừng nên nó không buồn bực vì lời nói của Cố Ỷ, ngược lại nó càng hưng phấn hơn. Sự hưng phấn đó tựa như cảm giác cô đã mòi mỏn xếp hàng hai tiếng đợi nhà hàng mở cửa, sau đó bước vào nhà hàng nhìn đến món ăn vừa đẹp mắt vừa ngon miệng vừa rẻ bèo đang chờ cô đến chọn.

Nói vắn tắt: Đói lâu nhìn thấy đồ ngon.

May mắn, Cố Ỷ còn nhiều đồ chơi trong túi. Cô vốn luôn là kẻ sợ chết nên cô đã cố gắng học thuộc rất nhiều thuật pháp cơ bản tổ truyền của họ Cố từ quyển tuyển tập nhập môn. Tuy cô không thể xuất đại chiêu do hồn lực còn nghèo nàn nhưng tiểu chiêu vẫn có thể. Cô đưa tay ra sau lưng, kéo ra một sợi dây đỏ ngay mặt bên của cái túi. Sợi dây thừng này đã chiếm rất nhiều thời gian của cô, cô đã thắt thật lâu mới hoàn thành nó. Hình dáng bên ngoài là dây thừng nhưng thật ra nó làm bằng giấy. Sở dĩ, nó có màu đỏ bởi vì cô đã viết chú đuổi quỷ lên toàn bộ mặt giấy bằng mực đỏ.

Tuyệt học tổ truyền của họ Cố có tác dụng lớn trong việc khắc chế quỷ. Sau khi rót hồn lực vào sợi dây, nó sẽ được điều khiển dễ dàng như cánh tay trên thân thể y hệt như lúc trước cô điều khiển tiểu Lam.

Dường như con quỷ đó chưa từng đυ.ng trận với người có bản lĩnh thật sự nên nó không hề phòng bị, chỉ bất chấp mọi thứ chạy đến chỗ Cố Ỷ. Cô lập tức lấy ra một xấp người giấy, rót hồn lực sau đó ném về phía con quỷ. Người giấy hành động theo sự điều khiển của cô, tụi nó kiên định quả cảm nện bước giang hai tay nhào vào con quỷ, sau đó tự phát hỏa. Kết quả, lớp da bên ngoài của con quỷ đều bị đốt tan tác, dần lộ ra thân thể khô héo bên trong.

Thân thể đó vô cùng gầy gò nhưng khung xương to lớn. Đợi đến khi nó hoàn thành thoát xác, Cố Ỷ mới nhận ra đó là một thân thể nam tính.

Đúng là tên biếи ŧɦái!

Nó là một nam quỷ cao gầy lại co cụm cơ thể để núp dưới lớp da của một nữ quỷ.

Cố Ỷ âm thầm chửi mắng. Cô lại nhớ Khương Tố Ngôn rồi.

Nếu lão bà của cô ở đây, cô đời nào bị ăn hϊếp như hôm nay? Chắc khi đó Khương Tố Ngôn đã nuốt con quỷ lẫn cái túi bọc da của nó một lần vào bụng. Cố Ỷ nhìn Thanh Sơn đạo quán cách đây không xa, không biết Trần Tư Nam có phát giác rằng có một con quỷ đang muốn gϊếŧ người bạn duy nhất của cậu ta ngay trước cửa nhà của cậu ta hay không đây.

Nếu như cậu nhóc không cảm nhận được, đành dựa vào chính mình!

Ánh nắng mặt trời thẳng thừng thiêu đốt da dẻ của con quỷ sau khi nó cởi lớp. Tuy âm thanh "xèo xèo" do da bị đốt cứ liên tục vang lên nhưng nó không những không nhăn nhó mặt mày vì đau mà còn cười tươi với Cố Ỷ: "Khà khà...Cố Ỷ..."

Mặt nó cười lên không đẹp lên tí nào, xấu muốn chết. Da mặt nó nhăn nhúm, da quanh vùng miệng thì chảy xệ khiến nụ cười không được rõ nét.

Một giây sau, nó vừa duỗi đôi tay thon dài gầy guộc vừa lao nhanh đến vị trí của Cố Ỷ.

Cố Ỷ dịch thân người, hạ người xuống. Trong khoảng khắc con quỷ nhào đến, cô đã dùng sợi dây đỏ cột chặt cổ tay của nó với tốc độ siêu nhanh. Ngay sau khi bị dây đỏ cột chặt cổ tay, sắc mặt con quỷ thay đổi hẳn.

Cố Ỷ cười rạng rỡ lộ tám cái răng xinh: "Cười đi, sao không cười tiếp đi?"