Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bị Ép Kế Thừa Lão Bà

Chương 1: Di Sản

Chương Tiếp »
🖼️ Hình ảnh không hỗ trợ ở phiên bản này. Vui lòng xem trên Phiên bản đầy đủ


*Pinterest

Tâm trạng duy nhất của Cố Ỷ ngay bây giờ chính là hối hận.

Đừng hỏi vì sao, hỏi tiếp thì câu trả lời chỉ là hối hận.

Trên người cô bây giờ đang được bao bọc bởi một bộ đồ màu đỏ. Sắc đỏ của bộ đồ này hơi quái dị và rùng rợn. Nó vừa pha thêm sắc hồng vừa có chút đỏ sậm rỉ sắt, tóm lại, nó đỏ không giống bình thường.

Điều càng bất thường hơn chính là Cố Ỷ đang ngồi trên một cái ghế gỗ màu đỏ ngay giữa cao đường. Bên cạnh cô chính là một bàn bát tiên. Đối diện bàn bát tiên, chính là một tân nương đang khoác trên người bộ áo cưới màu đỏ, đầu đội khăn đỏ che kín khuôn mặt.

Cố Ỷ vuốt mặt mình, cô khẽ vẫy bàn tay đang run của mình. Khóe mắt nhẹ cong, miệng cười gắng gượng.

Không phải không muốn vui. Trong tình cảnh này, có ai vui nổi?

Thế mà, Cố Ỷ vừa nghiêng đầu đã thấy đôi bàn tay đang đan nhẹ vào nhau của tân nương đặt trên đầu gối cô.

Thôi, không muốn vui cũng phải vui.

Bởi vì đôi bàn tay kia, có vẻ không giống như tay của người sống.

Đôi tay ấy trắng bệch nhợt nhạt, còn có chút xanh xám. Móng tay thật dài, dài hơn cả bộ móng giả mà Cố Ỷ từng gắn. Ngay cả thợ móng tay giỏi nhất cũng không sơn ra được màu của bộ móng này. Màu trắng bệch xen lẫn màu xanh xám trải dài từ ngón tay ra giữa móng, sau đó dần chuyển sang màu đỏ thẫm, càng nhìn càng thấy giống màu đen tuyền. Tay nghề thay đổi dải màu xuất sắc như thế này, dù có ở trong bất cứ thành phố nào, người thợ đó đều sẽ là cao thủ trong nghề móng tay. Kẻ đó chắc hẳn thuộc dạng không đặt hẹn trước một tháng cũng không có cơ hội làm.

So với một tân nương không giống người sống, dàn khách dự càng làm cho Cố Ỷ cười không nổi.

Những thứ đang đi qua đi lại trước mặt cô, có kẻ nào giống người sống? Thiếu tay gãy chân chẳng có gì lạ, có con không đầu đáng yêu cũng có thể coi là dạng bình thường. Còn có con quỷ nửa thân lắc lư, cổ dài ba mét, đừng nói chi đến dạng đầu người thân rắn vô cùng trừu tượng, thật làm cho Cố Ỷ mở rộng tầm mắt vì sự đa dạng độc lạ của quỷ.

Hết lần này tới lần khác những thứ trừu tượng ấy lần lượt kéo nhau chạy đến trước mặt Cố Ỷ, thở dài đối với tân nương bên cạnh cô, sau đó lớn tiếng chúc mừng nàng và Cố Ỷ: "Trăm năm hạnh phúc! Sớm sinh quỷ tử!"

Mí mắt của Cố Ỷ giật giật. Hỉ nương có dáng dấp gần giống người sống đang đứng bên cạnh khều khều eo cô. Cố Ỷ bị ép trả lời: "Vô cùng cám ơn."

Cố Ỷ: Tôi biết ơn lắm!

Qua thật lâu, hàng dài đám quỷ quái trừu tượng ròng rắn đến chúc mừng mới kết thúc. Hỉ nương bỗng hô to: "Giờ lành đã đến! Đưa vào động phòng."

Cố Ỷ há to miệng muốn nói, sau đó sững sờ vì cô không thể nào nói ra được một chữ: Động phòng cái quái gì! Tôi là nữ mà, làm sao động phòng! Coi như không phải nữ cũng không được! Bởi vì đối diện vốn không phải người sống nha!

Cố Ỷ khóc không ra nước mắt, tự thấy bản thân cô vô phước tám đời mới gặp chuyện như bây giờ. Nếu như được chọn, được trở về thuở ban đầu, cô nhất quyết sẽ không mơ tưởng tới cái di sản từ trên trời rớt xuống kia. Ham chi cái nhà được tặng bởi một họ hàng không quen biết đại bác bắn không tới kia. Chỉ cần cô không bước chân vào tiệm vàng mã đó, bây giờ cô vẫn còn là một sinh viên bình thường như bao người.

Cố Khỉ hận.

Việc này phải kể từ một tuần trước.

Cố Ỷ là một nữ sinh viên đại học rất đỗi bình thường. Kể từ khi cha mẹ cô mất tích vào một năm trước, cô bắt đầu cuộc sống một mình. Cha mẹ cô ra ngoài du lịch tự túc, đến núi tuyết trượt tuyết bất ngờ gặp nạn mất tích. Từ sau biến cố ấy, Cố Ỷ bắt buộc phải đối mặt với một vấn đề vô cùng thực tế: Không tiền.

Cố Ỷ sống nhờ vào tiền cha mẹ để lại cùng với tiền lương làm thêm của cô, coi như cũng đủ sống qua ngày.



Nhưng cô cũng phải cân nhắc về cuộc sống sau này của bản thân. Không có cha mẹ làm chỗ dựa, Cố Ỷ nhất định phải tiếp tục kiên cường sống tự lập. Cô không dám tùy tiện tiêu xài khoản tiền mà cha mẹ cô để lại. Cuộc sống hiện tại của cô không còn trôi chảy êm đềm như trước kia.

Ông bà có câu: "Trong cái rủi có cái may", quả thật không trật chỗ nào. Ngay tại thời điểm, Cố Ỷ bực dọc vì một đồng xu tại sao không thể bẻ đôi ra xài, tự dưng có một di sản từ trên trời rớt xuống cho cô.

Cách đó một tuần, trong lúc Cố Ỷ đang ngồi học trong lớp, phụ đạo viên bỗng dẫn theo một luật sư đến gõ cửa lớp.

Cố Ỷ bị phụ đạo viên gọi tên, sau đó ngơ ngác tiếp nhận một phần di sản đến từ một họ hàng xa: Một tiệm vàng mã tại khu phố cũ. Tiệm vàng mã nằm ở mặt tiền, phía sau nó còn có một gian nhà cũ có sân vườn. Trước đó, Cố Ỷ có nghe tin tức liên quan đến việc khu phố cũ có khả năng sẽ bị dỡ bỏ. Nào ngờ, cũng có ngày, một căn nhà tại khu phố đó lại rơi vào tay cô.

Cảm giác tự dưng có được của hời khiến cho Cố Ỷ hơi choáng váng. Khi đó, cô còn nghi ngờ đây là một âm mưu.

Tuy nhiên, luật sư đã đưa ra những chứng từ rất xác thực, ngay cả nội dung của di sản cũng rõ ràng rành mạch. Phụ đạo viên biết rõ gia cảnh của Cố Ỷ. Người đó cũng sợ luật sư là một tên lừa đảo nên đã nhờ một giảng viên của học viện pháp luật kế bên xem xét giấy tờ dùm Cố Ỷ.

Sau khi trải qua nhiều cửa ải trùng điệp của các giảng viên, họ xác nhận việc kế thừa di sản không có vấn đề bất thường, nó chỉ là một sự chuyển nhượng di sản thông thường. Lúc ấy, phụ đạo viên và Cố Ỷ mới yên tâm tiếp nhận.

Tuy nhiên, việc kế thừa di sản này có điểu kiện. Người họ hàng xa này lúc còn sống có buôn bán làm ăn trên khu phố cũ nên người đó hy vọng người kế thừa di sản phải tiếp tục duy trì cửa tiệm đó trong vòng 5 năm. Trong vòng 5 năm đó, không được chuyển tặng cho người khác cũng không được để người khác kinh doanh, tốt nhất là có thể bán hết số hàng tồn trong tiệm.

Đương nhiên, nếu khu phố cũ bị phá bỏ hoặc dời đi nơi khác, điều kiện này sẽ mất hiệu lực.

Cố Ỷ nhìn đến điều kiện kế thừa tài sản, lập tức vỗ ngực chấp thuận.

Giỡn hả trời, đây chính là căn Big House diện tích đất 300m², diện tích sử dụng hơn 400m². Chẳng lẽ chỉ vì điều kiện 5 năm không được chuyển nhượng mà bỏ lỡ căn nhà lớn như thế. Cố Ỷ không ngu đến vậy.

Cố Ỷ ký tên không hề do dự, sau đó thở phào nhẹ nhõm: Của cải tự nhiên đến, tương lai của cô cũng bớt lênh đênh.

Sau hơn một tuần lễ, thủ tục tương ứng cũng đã hoàn tất. Cố Ỷ vội vàng chạy đến khu phố cũ viếng thăm căn Big House của mình mà chưa kịp xin nghỉ học.

Sở dĩ gọi là khu phố cũ, vì nó là khu phố duy nhất còn sót lại của thành phố cũ. Vị trí của nó nằm xa trung tâm nhưng cũng may trường của Cố Ỷ nằm trong làng đại học, xa trung tâm thành phố nên cùng hướng với khu phố cũ.

Từ trường đến khu phố cũ, Cố Ỷ phải ngồi xe buýt hai mươi phút.

Dựa theo địa chỉ mà luật sư đã gửi, cuối cùng Cố Ỷ đã tìm được cửa tiệm kia. Không ngờ nó chính là....một tiệm vàng mã.

Tiệm vàng mã nằm chính giữa, trái phải hai bên tiệm đều nằm trong phạm vi di sản. Căn nhà của người họ hàng rất lớn. Mặt tiền chia thành ba gian phòng, còn là dạng có hai tầng, tầng dưới kinh doanh, tầng trên sinh hoạt. Cửa tiệm là gian giữa, hai bên là phòng cho thuê. Mỗi phòng hơn 30m², tổng diện tích mặt tiền gần 100m².

Phía sau còn có một cái sân chưa đến 100m², băng qua sân, chính là nơi ở của người bà con xa, tổng diện tích hơn 200m². Một căn nhà lớn chính cống.

Chắc không ai ngờ tới đâu ha? Thứ mà người bà con kia bán lại là vàng mã, không phải dạng tác phẩm nghệ thuật gì đâu mà là..... vật dụng mai táng làm bằng giấy.

Vừa bước đến cửa tiệm, đập vào mắt của Cố Ỷ chính là tấm bảng hiệu với năm chữ lớn: Tiệm Vàng Mã Lão Cố. Tiểu Cố hoảng loạn vài giây.

Nhưng khi nghĩ đến từ nay về sau đây chính là tài sản của mình, Cố Ỷ liền nuốt nước miếng liều mạng móc chìa khóa từ trong túi, chuẩn bị mở cửa đi vào. Nào ngờ, một người khách trọ đúng lúc mở cửa ra, đó là một phụ nữ tầm bốn mươi năm mươi tuổi. Dì ấy vừa bước ra đã vội hỏi Cố Ỷ.

"Ê, cô là thân thích của chú Cố phải không? Lâu rồi tôi không gặp chú Cố, gần đây chú vẫn mạnh chứ?"

Cố Ỷ vừa chuẩn bị gật đầu, nghe đến câu sau, trong phút chốc cô không biết nên gật hay nên lắc đầu. Cố Ỷ lúng túng. Dì kia vẫn không nhận ra sự xấu hổ của Cố Ỷ, tiếp tục tán gẫu: "Cô bé dáng dấp đẹp mắt, sau này nhớ về thăm ông nội thường xuyên."



Nhắc đến chuyện dung mạo của cô đẹp, Cố Ỷ hoàn toàn tin rằng dì trọ phòng đó không phải nói lời khách sáo, bởi vì cô đẹp thiệt. Từ nhỏ đến lớn, gương mặt của cô vẫn luôn đẹp như vậy, không phải như câu "thay đổi như gái mười tám".

Nếu Cố Ỷ sinh ra ở cổ đại chắc chắn sẽ thuộc cấp bậc hại nước hại dân. Ngày thường ra đường luôn có những người săn tìm ngôi sao hỏi cô có muốn gai nhập công ty quản lý của họ không.

Xin hãy thôi đi! Con người của Cố Ỷ chính là kiểu bên ngoài xinh đẹp, bên trong lại là một linh hồn thú vị đến quá đáng. Tốt nhất là đừng cho cô mở miệng, chỉ cần há miệng thì vẻ xinh đẹp kia sẽ chạy biến hết, thứ sót lại chính là lời nói độc đáo vang vọng lòng người.

*Cố Ỷ - mỹ nhân độc miệng: chê nha!*

Bản thân Cố Ỷ vốn luôn biết rõ khuyết điểm này của mình. Cho nên cô luôn nỗ lực kiệm lời để trông thật lạnh lùng. Làm vậy sẽ khiến cho nhiều người chìm đắm trong vẻ đẹp của cô hơn.

Cố Ỷ không tiếp tục tán gẫu với dì trọ phòng. Đối đáp hai câu, cô liền quay người mở cửa bước vào tiệm vàng mã.

Người bà con đã qua đời được một thời gian nên tiệm vàng mã cũng không có ai quản lý. Khi Cố Ỷ vừa mở cửa ra, tro bụi bên trong đua nhau ùa ra ngoài. Cố Ỷ bị sặc liên tục. Cô một tay che mũi miệng, tay còn lại quạt xua bụi. Dì trọ phòng vừa thấy bụi bay tán loạn lập tức chạy mất dép, không hề nhắc đến việc phụ giúp cô dọn dẹp.

Cố Ỷ chờ bụi bay đi hết mới cẩn thận từng li từng tí đi vào trong.

Mặc dù là buổi sáng, có vẻ như tiệm vàng mã lâu ngày không có ánh mặt trời nên bên trong vẫn tối đến đáng sợ. Tia sáng từ phía sau lưng của Cố Ỷ chiếu vào trong tiệm vàng mã nhưng chỉ chiếu sáng được một khu vực nhỏ.

Khu vực nhỏ được chiếu sáng đó cũng đủ khiến Cố Ỷ muốn lên cơn đau tim vì sợ hãi. Đây là một của tiệm chuyên bán vàng mã vật dụng mai táng, dĩ nhiên trong tiệm cũng có những thứ rùng rợn được làm bằng giấy. Ánh sáng vô tình chiếu ngay vị trí của một người giấy. Mặt nó ngẩng lên, hai mắt đen ngòm còn là dạng đang cười cong mắt, miệng đỏ đến thái quá, phần cổ là một loại giấy màu vàng ánh kim có thể phản xạ ánh sáng.

Điểm nổi da gà nhất chính là hai cục má hồng tròn vo trên mặt của nó.

Trái tim yếu đuối của Cố Ỷ suýt lỡ nhịp ngừng đập.

Thứ đồ ghê rợn lặng lẽ công kích ánh nhìn như thế này, đúng là khiến người ta sợ chết khϊếp. Cố Ỷ sợ bị hù thêm lần nữa, vội vàng lấy điện thoại từ trong túi, bật đèn pin chiếu vào trong.

"..."

Kết quả càng thêm thót tim. Đèn pin điện thoại quá sáng còn lại dạng tia sáng hội tụ, Cố Ỷ vô tình chiếu đèn lướt qua khắp tiệm vàng mã, càng làm cho đám người giấy trong tiệm lộ ra nụ cười kinh dị.

Cố Ỷ nuốt nước miếng đi tim công tắc điện trong tiệm. Sau khi cô nhấn nút mở đèn, hai hộp đèn điện quang bừng sáng chiếu sáng toàn bộ cửa tiệm.

Cố Ỷ lướt nhìn giấy vàng mã muôn hình vạn trạng và thở dài: "Lúc trước khi nhận được di sản, mình đã nghĩ đến cái giá của nó, cái này là cái giá rồi còn gì?"

Cô dành cả ngày để dọn dẹp cửa tiệm, dựng đứng lại những người giấy bị ngã, phân loại chúng, quét lau sạch sẽ bụi bẩn. Làm xong tất cả, cô liền thở phì mệt mỏi. Nhưng vừa nghĩ tới căn nhà phía sau, Cố Ỷ bỗng thấy nhụt chí.

Cô dạo một vòng tiệm vàng mã vừa được lau dọn tươm tất sạch sẽ, chuẩn bị về trường. Cô tính cuối tuần được nghỉ sẽ đến đây dọn tiếp. Ngay khi Cố Ỷ chuẩn bị tắt đèn, vô tình đυ.ng phải thứ gì đó, cô chỉ cảm thấy đầu ngón tay như bị kim đâm. Không rõ thứ gì đã đâm tay cô nhưng đau cực kỳ. Cô vừa giơ tay lên nhìn, máu ở đầu ngón tay đã tí tách rơi xuống.

"Má ơi"

Cố Ỷ chưa kịp phản ứng, máu đã rớt xuống sàn, tản ra thứ ánh sáng màu đỏ, sau đó cả người cô đều bị thứ ánh sáng ấy nuốt chửng. Đợi sau khi ánh sáng đó biến mất, Cố Ỷ cũng không thấy.

Ánh đèn trong tiệm chớp tắt hai lần, cuối cùng "lạch cạch" một tiếng, đèn điện tự tắt. Toàn bộ cửa tiệm vàng mã chìm trong bóng tối.

09/03/2023

Lacvan
Chương Tiếp »