Chương 13: Mối quan hệ không bình thường

Ngày mùa hè mặt trời ló rạng từ sớm, ánh mặt trời rực rỡ, độ ấm thoải mái dễ chịu, trong không khí có chút gió lạnh sau cơn mưa, mười phần thoải mái.

Cố Lâm Hoài có thói quen chạy bộ buổi sáng, mang tai nghe chống ồn đang làm động tác kéo duỗi sau chạy bộ. Vưu Gia Nhạc nghiêng ngả lảo đảo chạy đến sân thể dục, giơ tay hô to, “Cố Lâm Hoài! Bọn họ đánh nhau rồi! Bị đưa đi phòng y tế.”

Nửa giờ trước.

Mỗi ngày buổi sáng đều là Cố Lâm Hoài tỉnh giấc trước, theo sau là Vương Lâm cùng Vưu Gia Nhạc, Kiều Vũ Thư ngẫu nhiên dậy đυ.ng phải Vưu Gia Nhạc đang dùng bồn rửa mặt, hắn liền đi ra chỗ rửa mặt tập thể của ký túc xá ở bên ngoài, bởi vì cũng không xa.

Ký túc xá bốn người từ sau khi học quân sự đến bây giờ đã vẫn duy trì trạng thái không quấy rầy lẫn nhau, trên sinh hoạt cũng không có va chạm gì, yên bình không có việc gì cho đến hiện tại.

Chính là buổi sáng hôm nay, Kiều Vũ Thư thức dậy có chút mơ mơ màng màng, đi vào phòng rửa mặt đυ.ng trúng Vương Lâm, Vương Lâm vẫn luôn rất muốn báo thù, nhưng đã là bạn cùng phòng hắn định sẽ nhường nhịn một ít, không may lần va chạm này làm oán khí của hắn đều tiết ra ngoài.

“Cậu không biết mở mồm xin lỗi à?”

“A.”

“Kiều Vũ Thư! Cậu có biết quy tắc ứng xử bình thường không hả?” Vương Lâm lúc ấy chỉ nghĩ giáo huấn Kiều Vũ Thư một chút, ai biết hắn lại đánh người gần chết mới thôi.

“Cậu thì biết đấy à?” Kiều Vũ Thư lạnh lùng mà nhìn thoáng qua.

Vương Lâm mắng một câu, Kiều Vũ Thư chuẩn bị giơ tay bỗng nhiên hắn nhớ tới Cố Lâm Hoài không cho hắn đánh nhau, hắn đột nhiên cười, Cố Lâm Hoài… Hắn thu tay lại, nhưng ở trong mắt Vương Lâm hắn là đang khıêυ khí©h. Vương Lâm đá một chân qua, Kiều Vũ Thư không đứng vững, theo bản năng bám vào cửa phòng rửa mặt, cửa kính phòng rửa mặt đã có vết nứt, trên người Kiều Vũ Thư bị cắt vài vết thương há miệng, Vương Lâm cũng không có may mắn thoát khỏi.

Thấy Kiều Vũ Thư cùng nghe xong hai người nói hết mọi chuyện, Vương Lâm có ý hối lỗi, hắn không nghĩ làm mọi chuyện nghiêm trọng như vậy, Cố Lâm Hoài biết, Kiều Vũ Thư không phải khıêυ khí©h, là hắn…nhớ tới lời cậu dặn dò.

Tràn đầy tự trách cùng hối hận cuồn cuộn mà đến, cảm xúc rõ ràng nhất trong lòng cậu chính là sợ hãi, sợ hãi Kiều Vũ Thư bị thương.

Cánh tay Kiều Vũ Thư bị khâu mấy mũi, nơi khác cũng bị băng gạc, Cố Lâm Hoài nhìn hắn bình tĩnh, không giống như còn đau đớn, trái tim giống bị bàn tay to hung hăng véo.

“Anh… Cố Lâm Hoài, sao anh lại tới.” Kiều Vũ Thư gọi anh một tiếng rất nhỏ, nhìn thấy đôi mắt nặng nề của Cố Lâm Hoài làm hắn sốt ruột, “Em không đánh nhau!”

Bác sĩ nhíu mày, “Đừng nhúc nhích!”

Kiều Vũ Thư đáng thương cực kỳ, Cố Lâm Hoài che lại đôi mắt hắn, “Khâu lại trước đã.”

“Cậu ta căn bản không sợ đau.”

Bác sĩ nhịn không được nói hai câu, Cố Lâm Hoài nhìn miệng vết thương, thời điểm nhìn về phía Vương Lâm rõ ràng mang theo tức giận, Vương Lâm đã sớm cảm thấy hai người có quan hệ không bình thường, biểu tình của Vưu Gia Nhạc thì hoảng loạn.

“Vương Lâm sao tính tình của cậu nóng nảy quá mức như vậy, đều là bạn cùng một phòng ký túc xá.”

“Xin lỗi, xác thật là tôi sai rồi, tôi sẽ tự đi tìm chủ nhiệm khoa để trừ điểm.”

Bốn người đi ở trên đường Kiều Vũ Thư trộm ngoéo tay Cố Lâm Hoài một cái nhưng lại bị né tránh, Cố Lâm Hoài vài bước ngăn lại Vương Lâm, “Đi theo tôi.”

“Em đứng đây đợi anh một lát.” Cố Lâm Hoài quay sang Kiều Vũ Thư nói.

Cách đó không xa Cố Lâm Hoài cùng Vương Lâm đứng ở dưới tàng cây, Vưu Gia Nhạc đứng ở bên người Kiều Vũ Thư, “Tôi vẫn luôn cảm thấy quan hệ của hai người không bình thường, cậu xem, tôi gọi một câu cậu ấy chạy 100 mét lao tới tới xem cậu, không phải là thích cậu đấy chứ.”