Ánh nắng buổi sáng chiếu vào từ cửa sổ.
“Lâm Hoài, con dậy chưa? Ra ga đón em trai đi.” Kiều Gia gõ cửa phòng, dịu dàng nói.
Cố Lâm Hoài nhíu mày, tính cậu vốn không hay thể hiện quá nhiều, mà lúc này cảm xúc lại hoàn toàn bộc lộ ra ngoài, không muốn đi, không muốn đối mặt.
Cũng không phải cậu không thích em trai Kiều Vũ Thư…
Đại khái từ lúc còn là tế bào, Kiều Vũ Thư và cậu đã bị định mệnh trói buộc ở bên nhau. Tại cuộc thi bơi sinh mệnh quan trọng nhất cuộc đời, bọn họ đồng thời vọt vào tử ©υиɠ Kiều Gia, cùng sinh trưởng suốt 10 tháng.
Bọn họ một người lấy họ của Cố Dương Cần, một người lấy họ của Kiều Gia, thời gian đẻ chỉ cách nhau mười phút. Tuy nhiên sức khỏe của Kiều Vũ Thư không tốt, phải nằm khoang oxy một thời gian dài. Bọn họ lớn lên cũng không giống nhau, nhiều người nói Kiều Vũ Thư trông giống Kiều Gia, điềm đạm đáng yêu, được người yêu thích.
Cố Lâm Hoài thì rất giống cha, khắp người mang theo khí chất ôn hoà phong độ trí thức.
Nếu không phải vì sự kiện hai năm trước, có lẽ Cố Lâm Hoài sẽ luôn yêu thích người em trai này.
Hai anh em từ nhỏ đến lớn chưa từng đánh nhau, tình cảm cha mẹ cũng rất tốt. Kiều Vũ Thư tuy hơi bướng bỉnh, thỉnh thoảng sẽ cãi nhau với cha mẹ, nhưng trước giờ chưa từng xảy ra bất hòa, tranh chấp cùng cậu.
Sức khỏe Kiều Vũ Thư không tốt, có điều rất giỏi chiều lòng người lớn, từ nhỏ đã được mọi người hết mực quan tâm, Cố Lâm Hoài cũng không cảm thấy có vấn đề gì.
Mãi cho đến năm đầu cấp ba, có một nữ sinh tỏ tình với Cố Lâm Hoài, Kiều Vũ Thư học cùng lớp với cậu. Lúc ấy cậu còn nhớ rõ Kiều Vũ Thư nghiến răng ôm lấy cậu, mạnh mẽ bắt cậu từ chối, còn nói những lời cực kỳ khó nghe với nữ sinh kia. Cô gái bị nói cho phát khóc.
Cố Lâm Hoài cảm thấy chuyện này có thể từ chối một cách riêng tư, nên đã cùng Kiều Vũ Thư đôi co vài câu. Kiều Vũ Thư lại nhân lúc cậu tắm rửa vào buổi tối, tự sướиɠ ở trên giường cậu, còn bôi đống tϊиɧ ɖϊ©h͙ mà hắn bắn ra lên chăn của cậu.
Đầu sỏ gây tội không hề cảm thấy áy náy chút nào, liếʍ môi bệnh hoạn nói với Cố Lâm Hoài: “Anh, mỗi lần nằm bắn trên giường anh, em đều ra cực nhanh.”
Khi đó Cố Lâm Hoài mới cảm giác được sự bướng bỉnh ở Kiều Vũ Thư, ánh mắt hắn như hổ rình mồi: “Anh, anh là của em.”
Kiều Vũ Thư bị cậu ấn xuống đất đánh, Kiều Gia và Cố Dương Cần đều nghĩ hai người chỉ là đánh nhau nhỏ, cũng không để tâm quá nhiều. Tuy nhiên, kể từ đó về sau, Kiều Vũ Thư giống như đã xé mở bí mật của mình, không hề cố kỵ mà bại lộ bản tính thật, hắn không cho phép bất kỳ ai nhìn trộm Cố Lâm Hoài, điều này tạo thành rất nhiều rắc rối trong sinh hoạt của cậu.
Chỉ cần Cố Lâm Hoài phản kháng, hắn liền làm bị thương người khác hoặc tự làm mình bị thương.
Cho đến khi Kiều Gia và Cố Dương Cần đưa hắn đến phòng khám tâm lý kiểm tra, được kết quả là hắn không bị vấn đề gì, Kiều Gia không có cách nào đành phải tách hai anh em ra, đưa Kiều Vũ Thư về nhà ông bà ngoại học tập.
Tuy cách xa nhau như vậy, Cố Lâm Hoài vẫn thường xuyên nhận được điện thoại và tin nhắn của Kiều Vũ Thư. Hai năm trôi qua, sắp tới lúc thi đại học, Kiều Vũ Thư liền trở về thành phố.
Cố Lâm Hoài biết khả năng ngụy trang của Kiều Vũ Thư rất tốt, hắn quá thông minh, không ai có thể biết được con người thật của hắn, lừa gạt cả bác sĩ, cha mẹ, chỉ lộ ra răng nanh với một mình cậu.
Cố Lâm Hoài không hiểu nổi, những người mang bệnh tâm thần, tính cách cực đoan chẳng phải đều gặp vấn đề về gia đình, hoặc sinh ra và giãy giụa trong bóng tối sao, Kiều Vũ Thư… Vì sao lại như vậy.
Người trong nhà đều cảm thấy trải qua mấy năm, mối quan hệ giữa hai người chắc đã ổn. Chỉ có Cố Lâm Hoài là biết, Kiều Vũ Thư vì sợ cậu ở với ông bà ngoại sẽ chịu khổ nên mới chủ động xin đi, Kiều Vũ Thư đối tốt với cậu bao nhiêu thì du͙© vọиɠ chiếm hữu của hắn mạnh bấy nhiêu. So với Kiều Vũ Thư, cậu quả thật không được người yêu thích, không thích nói chuyện, thường sẽ mang theo chút cảm giác xa cách.
Cố Lâm Hoài đứng ở cửa ga đến, nhà ông bà ngoại ở huyện thành, ngồi ô tô mất tầm bảy tám tiếng, hơn nữa còn phải đi qua nhiều đường núi, Kiều Vũ Thư vừa bước ra là Cố Lâm Hoài liền trông thấy hắn.
Hắn mặc áo phông chất liệu cotton, mềm mại và thân thiện cho làn da. Nhưng khi so với màu da trong suốt tinh tế, trắng như sữa của hắn thì trông có vẻ thô ráp hẳn.
Trên khuỷu tay xuất hiện vết dao nổi bật, Cố Lâm Hoài biết đó là Kiều Vũ Thư cố ý để cho cậu xem, làn da hiện lên những vết dao phức tạp, có mới, có cũ.
“Anh.” Kiều Vũ Thư vừa vẫy tay, vừa đẩy va ly. Hắn cười rộ lên, để lộ hai chiếc răng nanh vô cùng đáng yêu. Một vài người chính là như vậy, bề ngoài nhìn ấm áp mềm mại, bên trong lại u tối như mè đen.
“Ừ.” Một năm rồi Cố Lâm Hoài chưa gặp Kiều Vũ Thư, lúc ăn tết cậu đã chọn đi du học, cậu vẫn luôn tự tìm hiểu về ngành tâm lý học, cậu muốn… Cậu nghĩ bản thân có thể chữa khỏi cho Kiều Vũ Thư, nhưng mà càng học, cậu càng cảm thấy… Bất lực.
Cố Lâm Hoài đi vào tiệm thuốc, cầm một lọ cồn cùng một bịch bông thấm nước. Kiều Vũ Thư ngồi ở trên va ly, duỗi tay nhìn Cố Lâm Hoài giúp hắn rửa sạch miệng vết thương. Hắn dường như không cảm thấy đau đớn chút nào.
Làn da Kiều Vũ Thư rất mỏng, bị thương nhẹ một chút là đã hồng lên cả mảng, chứ đừng nói đến vết dao cắt.
“Mặc áo khoác vào.” Cố Lâm Hoài nhìn Kiều Vũ Thư đeo bao cổ tay thể thao lên, vừa vặn che vết thương lại.
Kiều Vũ Thư thường sẽ chụp ảnh tự hại cho cậu xem, lý do rất đơn giản, làm cậu đau lòng, làm cậu cảm thấy khó chịu. Hắn hy vọng Cố Lâm Hoài sẽ chú ý tới hắn, chỉ đơn giản như vậy thôi.