Chương 2: Chó con hôn người

Pháo hoa sáng rực trên bầu trời thật lâu, cách khoe tiền đơn giản mà thô bạo ngay trước mặt mọi người, chứng tỏ sự để ý của người tặng quà đến người nhận.

So với tiếng pháo hoa đinh tai nhức óc bên ngoài, không khí trong phòng càng có vẻ xấu hổ thêm.

Cố Bách dù gì cũng không phải người thường, chỉ bất ngờ trong chốc lát, hắn lập tức kìm nén tâm trạng ra vẻ bình tĩnh.

Nhưng dù hắn có ra sức kìm nén thế nào, trên người cũng không còn vẻ tự tin cùng thong dong như ban nãy.

Cố Bách đứng lên, quay đầu nhìn Thẩm Nhiên, dùng âm lượng mà chỉ hai người bọn họ mới nghe thấy lạnh lùng hỏi: "Sạo lại như thế này?"

"Cái gì sao lại thế này?" Thẩm Nhiên lắc trong tay ly rượu, giọng nói so với Cố Bách còn lạnh hơn.

"Thẩm tổng, tôi rất bận, không có nhiều thời gian." Cố Bách nhướng mày nói: "Ngài kêu tôi đến là muốn tôi xem ngài như thế nào long trọng chúc mừng sinh nhật một vị minh tinh nhỏ sao."

Thẩm định: "Cậu có thể không tới."

Thẩm Nhiên mời Cố Bách cùng một số bạn của hắn thật ra cũng không nói rõ mục đích là gì, mọi người đều nhận định là để mừng sinh nhật Cố Bách, cả Cố Bách cũng nghĩ như vậy, vì thế Thẩm Nhiên cười nói: "Tiện "

Cố Bách sắc mặt trầm xuống.

Hắn luôn luôn cho bản thân là nhất, nổi tiếng trong giới giải trí dơ bẩn hắn thấy bản thân mình là đỉnh kim tự tháp, trên người không dính bụi trần và bùn bẩn, nhưng mà giờ phút này nghe được Thẩm Nhiên người luôn quỵ lụy theo đuổi hắn nói ra từ này, Cố Bách cảm thấy không thể nói gì, thậm chí còn có chút tức giận.

Hắn gằn từng chữ: "Ai mới là người tiện, chính ngài rõ ràng."

Rầm ——

Một màn này, trong phòng hoàn toàn yên tĩnh.

Pháo hoa còn tiếp tục mà phóng to, ngoài quán bar phóng viên nỗ lực muốn lao vào, trên mạng cũng sôi nối thảo luận, hot search 10 cái thì năm cái là chuyện tối nay .

Bên ngoài thanh âm không ngừng, mà trong phòn yên tĩnh đến một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy.

Cố Bách trên mặt rượu tí tách nhỏ xuống sàn nhà, mà Thẩm Nhiên cầm chén rượu, tay còn duy trì mới hất nước động tác.

Rượu đỏ từ Cố Bách mắt, cánh mũi, gương mặt chảy xuống, thẳng đến cằm.

"Tí tách."

Cố Bách vẻ mặt hoàn toàn tức giận, tất cả mọi người đang nhìn hắn, Cố Bách thậm chí còn hình dung ra vẻ mặt mọi người đều đang xem trò cười của hắn.

Lửa giận xông lên, Cố Bách giơ tay muốn đánh Thẩm Nhiên.

Thẩm Nhiên ánh mắt dửng dưng mà nhìn Cố Bách, đến mọi người cũng cảm nhận rõ ràng, cảm giác hắn đã bất chấp tất cả.

Thẩm Nhiên nghĩ thầm, hắn lần này được sống lại, trước khi chết còn để hắn nằm mơ giấc mơ này, vậy hắn có cái gì muốn làm?

Hắn muốn làm thế nào thì làm như vậy, muốn làm cái gì liền làm cái đó.

Thẩm Nhiên khẳng định đây là mơ cũng bình thường, là vì hắn có một siêu năng lực nào đó . . . . . . Hoặc có thể là bệnh tật, cảnh trong mơ so với những người khác chân thật hơn, rất khó tách biệt với hiện thực, hoặc nói là căn bản không thể tách biệt được.

Bởi vậy, Thẩm Nhiên giờ phút này không quan tâm.

"Thẩm tổng! Cố tiền bối! "

Đúng lúc này, Nguyên Vọng hốt hoảng đứng trước mặt Thẩm Nhiên, ra vẻ vô tình kéo Thẩm Nhên ra sau lưng.

Cố Bách cũng không thật sự dám ra tay với Thẩm Nhiên ngay trước mặt mọi người, tay nâng lên lại nhanh chóng mà buông lỏng, cũng chỉ là nhìn giống như dùng sức. Chỉ có Nguyên Vọng và Vu Sính đứng gần mới nhận ra.

Vu Sính hơi nhíu mày.

Anh biết Thẩm Nhiên không phải là một người dễ bắt nạt, nhưng Cố Bách có thể theo bản năng mà làm động tác như vậy, xem ra trong lòng Cố Bách Thẩm Nhiên là một một người yếu thế, vị trí thấp hơn hắn một bậc.

Là bạn tốt, giờ phút này Vu Sính trong lòng thật sự không thoải mái.

Cố Bách mặt không biểu tình hít sâu một hơi, thấy bản thân hơi sơ suất, hắn sửa lại cổ áo, từ trong túi lấy giấy ra lau mặt.

Hắn và Thẩm Nhiên không giống nhau, Thẩm Nhiên sẽ giận giữ làm ra hành động quá đáng, nhưng hắn sẽ không.

Cố Bách muốn nói chuyện, liền thấy tiểu minh tinh trước mặt vội vã: "Cố tiền bối, anh đừng tức giận!"

"Tôi không tức giận, lời này chắc là nên hỏi . . . . . ."

Nguyên Vọng quay đầu chen ngang lời Cố Bách: "Thẩm tổng, ngài cũng đừng giận, Cố tiền bối chắc là hiểu lầm ngài, hai người đều là người tôi muốn trịnh trọng cảm ơn tối nay."

Cố Bách hơi nhíu mày, tiểu tử này ở đâu nhảy ra?

Nguyên Vọng đầu tiên là chân thành cảm ơn Thẩm Nhiên vì hắn tổ chức sinh nhật, tiếp sau nhìn Cố Bách cười tủm tỉm nói: "Cũng cảm ơn Cố ảnh đế!"

Cố Bách lòng trầm xuống, ngước mắt nói: "Cảm ơn, cảm ơn cái gì?"

Nguyên Vọng nói: "Cái này . . . . . . Cảm ơn Cố ảnh đế trùng một ngày sinh nhật với tôi đi ? Dính ngài hào quang tôi mới có được một buổi sinh nhật long trọng như thế, thật quá may mắn.

Cùng lúc đó bánh kem không ghi tên được đẩy ra, mọi người hào hứng đi cắt bánh kem ăn, giống như lần đầu tiên được ăn bánh kem, thuận lợi tránh xa hiện trường xấu hổ .

Mà một trong các đương sự, Cố Bách vừa mới bình tĩnh lại thiếu chút không kìm nén được.

Cố Bách nhìn Nguyên Vọng, đối phương mắt sáng lấp lánh, cười vô cùng vui vẻ,Cố Bách nhìn không ra Nguyên Vọng đang giả vờ hay là đang thật lòng, là hắn thật sự nhìn không ra hay là tên kia thật sự ngu xuẩn.

Sau đó, Cố Bách liền thấy Nguyên Vọng hơi hơi híp mắt cười nói: "Không thì . . . . . . Tiền bối cảm thấy tôi đang cảm ơn cái gì?

Cố Bách nhìn Nguyên Vọng, chậm rãi phun ra hai chữ: "Tránh ra."

"Không được, Cố tiền bối . . . . . ." Nguyên Vọng tỏ vẻ khó xử, "Ngài thật sự hiểu lầm Thẩm tổng."

Thẩm Nhiên đứng phía sau Nguyên Vọng xem kịch, nghe vậy hơi nhướng mày, muốn nhìn xem Cố Bách trả lời thế nào.

"Tiền bối không phải không thích cách Thẩm tổng theo đuổi ngài sao? Ngài trước kia cảm thấy mất mặt, còn phải cố gắng làm rõ, hiện tại Thẩm tổng không theo đuổi ngài, tiền bối nên vui vẻ. "

Sau đó, Nguyên Vọng tỏ ra một phần ba chân thành, ba phần thấp thỏm, bốn phần chờ đợi cười, ngữ khí nhu hòa tươi cười nói: "Tóm lại . . . . . . Hai người không cần vì tôi cãi nhau."

"Tôi sẽ áy náy."

Cố bách: ". . . . . ."

Vu Sính: ". . . . . ."

Trà hương bốn phía.

Thẩm Nhiên thở dài.

Nguyên vọng vẫn còn quá trẻ, ý nghĩ đơn giản, cho nên suy nghĩ đều hướng đến thuần lương tốt đẹp .

Hẳn là cao hứng Cố Bách hít sâu một hơi, hai hơi, không thuận được cục tức, không rên một tiếng mà xoay người rời đi. Cố Bách dùng cửa sau đi ra, phóng viên không nhìn thấy hắn.

. . . . . .

"Tôi nói sai ở đâu rồi à . . . . . ." Nguyên Vọng quay đầu, nhìn Thẩm Nhiên nói: "Thực xin lỗi Thẩm tổng, tôi không cố ý, tôi cũng không nghĩ tới tình huống sẽ biến thành như thế này, tôi sau này sẽ giải thích với Cố tiền bối . "

Thẩm Nhiên hòa khí nói, "Không sao, không phải lỗi của cậu."

Là một người lưu luyến qua vạn bụi hoa, không dính lấy phiến lá tay già đời, Vu Sính nhìn hai người này, trình độ thẳng nam của Thẩm Nhiên được nhận định lên một tầm cao mới, Vu Sính cười gượng nói: "Chúng ta đi ăn bánh kem đi? "

Mấy người một lần nữa đến trên sô pha ngồi xuống, những người còn lại giả vờ như không có việc gì cắt bánh kem đưa cho Thẩm Nhiên, bắt đầu thảo luận về tình hình cổ phiếu và giá cả thị trường gần đây.

Thời gian dần dần qua đi, rượu cùng đồ ăn càng ngày càng đưa lên nhiều, bồi rượu, tiểu nghệ sĩ cùng các ông chủ có tuổi, chơi càng ngày càng hăng, chừng mực càng lớn.

Đã là đêm khuya, không chơi người đã về hết, ở lại đều là muốn săn diễm, muốn tìm kiếm kim chủ tiểu nghệ sĩ, cũng có quan sát xung quanh ông chủ.

Trước kia, Thẩm Nhiên sẽ không ở lại, nhưng hiện tại . . . . . . Thẩm Nhiên tay cầm bài poker cùng mấy người bạn chơi, cũng không có ý định thành thật.

Vu Sính nhìn Thẩm Nhiên như vậy có chút sợ, chẳng lẽ . . . . . . Có phải là do thất tình đau lòng quá nên buông thả bản thân không ? ? Tại sao hắn cứ có cảm giác Thẩm Nhiên như đang hưởng thụ nốt khoảng thời gian cuối đời, hắn có cảm giác uống xong Thẩm Nhiên liền phải nhảy xuống biển, duma.

Thẩm Nhiên ngừng một chút, ngả bài.

"Hoắc, Thẩm tổng lại thua rồi."

"Thẩm Nhiên thật là hố đen của trò chơi, xem ra lại phải uống rồi!"

Mấy người kia cười muốn bối đi qua, trước kia không biết Thẩm Nhiên tay thối như vậy.

Thẩm Nhiên lấy ra ly bia lớn bên cạnh, liền thấy bia đã bị uống hết.

Thẩm Nhiên tửu lượng rất tốt, uống lên một ly bia lớn như vậy, lỗ tai với gương mặt đều đỏ nhưng vẫn không gục xuống hoặc say đến làm khùng làm điên.

"Chậc, đã đánh cuộc thì phải chịu thua." Người ngồi đối diện Thẩm Nhiên đưa cho hắn cái hộp nhỏ, để hắn rút một tờ giấy nhỏ từ trong hộp, trên tờ giấy ghi hình phạt trò đại mạo hiểm.

Đã là chơi đêm, nội dung trên tờ giấy tự nhiên cũng sẽ không quá trong sáng.

Thẩm Nhiên mở tờ giấy ra nhìn, kết quả đập vào mắt ngay trên tờ giấy là —— cùng một người ngay tại hiện trường hôn sâu 30" .

Đây đã coi như là một trong những yêu cầu "trong sáng" nhất rồi.

"Nha nha nha, Thẩm tổng, đã đánh cuộc thì phải chịu thua!"

"Thẩm tổng nếu không hôn thì thật không thú vị!"

Nguyên vọng vẫn luôn ngồi ở bên cạnh Thẩm Nhiên, thấy thế đứng dậy đi đến trước mặt Thẩm Nhiên.

Mọi người bắt đầu kêu gọi cổ vũ.

"Anh, Anh thấy em được không?" Nguyên vọng cười tủm tỉm.

Thẩm Nhiên uống đến mặt đều đỏ, ánh mắt có vẻ lười biếng, giờ phút này đang lười biếng ngồi dựa vào sô pha, giương mắt nhướng mày nhìn lên Nguyên Vọng, tựa như đang suy nghĩ hắn có dám hay không.

Sau đấy,Nguyên Vọng trực tiếp ngồi lên đùi Thẩm Nhiên, hắn đem Thẩm Nhiên ấn lên sofa đưa tay đỡ lấy ót Thẩm Nhiên nâng, nhắm thẳng môi Thẩm Nhiên —— hôn xuống.

—— ! !

Mọi người trong phòng nổ tung.

Dĩ nhiên, tuy rằng cảnh này cũng không hiếm thấy, nhưng vai chính lại là Thẩm Nhiên, hình ảnh này có thể so sánh với việc người ngoài hành tinh lái UFO đến đòi người trái đất giao ra tài nguyên.

Thẩm Nhiên đồng tử hơi co.

Khoảng cách gần như thế, có thể nhìn rõ thiếu niên ngũ quan cùng làn da không tỳ vết, vị rượu lây dính trên người càng ngày càng nồng, hai cánh môi gắt gao dán lên nhau, nguyên bản nên là mềm mại cảm xúc, giờ phút này dần trở thành nồng liệt cùng nóng bỏng.

Thẩm Nhiên hơi híp mắt, "Đông!" Một chút ôm nguyên vọng ở sô pha lật người đè Nguyên Vọng, ấn môi hắn gia tăng nụ hôn này, nguyên Vọng chân có chút không chạm đến mặt đất.

"Thảo ——!"

"Tiểu Nguyên Vọng ngưu ——!"

Có thể nói đêm nay tiến triển thật sự vượt ngoài mọi người dự kiến.

Hai nhân vật chính hôn môi đến kịch liệt, nhiệt tình, nóng bỏng, cảm giác ngay sau đó liền phải cởi đồ làm chuyện cần tắt đèn.

Chuyện xảy ra quá nhanh, vượt qua giới hạn, Vu sính không biết chuyện sao lại đi đến bước này.

Thực ra, Thẩm Nhiên cũng không biết hắn bị làm sao thế này.

Thẩm Nhiên luôn luôn điềm đạm, lý tính, giờ phút này cũng chỉ có Nguyên Vọng là có thể cảm nhận được Thẩm Nhiên dùng bao nhiêu sức hôn hắn —— Thẩm Nhiên đang hung hăng mà hôn, như phát điên cùng Nguyên Vọng hôn môi.

Nguyên vọng cả người nằm lên sô pha mềm mại, phần lưng như luân hãm vào.

Đầu tiên, hắn không có dấu vết mà dùng mũi chân cùng phần lưng chống đỡ cả người Thẩm Nhiên, theo sau tay vòng qua ôm lấy eo Thẩm Nhiên, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve trên lưng, mang ý trấn an mà vỗ nhẹ, cực kỳ nhẹ nhàng, cực kỳ an tĩnh.

Tuy rằng người ngoài nhìn giống như ở làm nũng, vì thế mà ồn ào âm thanh lớn hơn.

Đặc biệt là nhìn lâu rồi sẽ phát hiện ra Nguyên Vọng và Cố Bách lớn lên rất giống nhau.

Cũng không phải là hoàn toàn ngũ quan tương tự, không thể phát hiện bằng mắt, nhưng là khí chất —— Nguyên Vọng từ trong xương nội liễm cùng quý khí, làm thần thái, cử chỉ của hắn và Cố Bách vô cùng giống.

Thẩm Nhiên hừng hực khí thế.

Anh ấy thầm nghĩ, là ở trong mơ, hơn nữa khả năng còn là giấc mơ trước khi chết, cho nên hòa mình vào. Không nghĩ đến cảm giác lại chân thật như vậy, muốn cái gì liền làm cái đấy cảm giác cũng . . . . . . quá tốt.

Hôn xong cảm giác, có chút hối hận.

Thẩm Nhiên nhìn Nguyên Vọng, nhìn hắn càng lâu, trong người men say càng nồng.

Nguyên vọng cũng nhìn lại hắn, nói: "Ca, Em biểu hiện thế nào?"