Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bỉ Dực Song Phi

Chương 7

« Chương TrướcChương Tiếp »
Dựa theo lễ tiết của Lương quốc, muốn Mộ Dung Thông mang theo sính lễ, tự mình tới Đông Kinh xin phép Hoàng đế Lương quốc được cầu hôn. Mộ Dung Thông không muốn đi. Bởi vì lúc ấy, Tây Châu và Lương quốc quan hệ đã có chút căng thẳng.

Mộ Dung Sách bèn cầu xin phụ thân, hắn nói bản thân muốn cưới nàng về, tiện thể ức h.iếp nàng một chút. Mộ Dung Thông không lay chuyển được nhi tử, bèn mang theo sính lễ đến cầu thân.

Kết quả vừa mới đến Đông Kinh không lâu, Mộ Dung Thông đã bị ch.ém đầu, thi th.ể bị treo trên cửa thành hơn mười ngày trời. Mộ Dung Sách tức giận, thề sẽ gi.ết hết người của Phùng thị, báo thù thay cha, thù lớn này nếu không báo, quyết không kế thừa vương vị.

Rất nhanh, Tây Châu đã tập kết được ba mươi vạn tinh binh, ngày đêm không ngừng tiến đánh Lương quốc. Phàm là trên đường đi, Mộ Dung Sách đều tấn công thành trì, ch.ém đầu hoàng tộc Phùng thị, đẩy mạnh một đường từ tây sang đông, con đường dính đầy gió tanh mưa m.áu.

Một năm sau, Tây Kinh ở Lương quốc đình trệ.

Mộ Dung Sách nói với ta nhiều như vậy, ta lại càng chú ý tới một điểm rất kỳ lạ. Hắn và vị hôn thê từ trước tới nay đều chưa từng gặp mặt. Đối với một nữ nhân chưa từng thấy mặt lại có chấp niệm như vậy, ta thật sự không hiểu được nam nhân này.

Ngày hôm sau, Mộ Dung Sách tuyên bố nạp ta làm thϊếp.

Vương hậu chân chính sắp tới rồi, hiện tại đột nhiên lại nạp vào một tiểu thϊếp, hắn là đang muốn làm gì đây?

Rõ ràng là muốn khiến cho Ngũ công chúa khó xử, cũng khiến cả Lương quốc ái ngại.

Man tộc Tây châu lại tuỳ ý nạp tiểu thϊếp Lương quốc, không có bất cứ nghi thức nào. Huống chi, hiện tại tâm tư của Mộ Dung Sách cũng không nằm ở đây. Hắn một mực ở trong thư phòng đối diện với một bức hoạ đến mức ngẩn người. Bức hoạ hiện lên hình ảnh nữ nhân đang nhảy múa, trâm cài hoa phục, tóc như áng mây da trắng ngần như tuyết, tư thế uyển chuyển, tay áo thụng tung bay. Phía sau nàng, hoàng hôn đỏ rực như ngậm lửa, mãnh liệt như muốn thiếu đốt cả mặt giấy.

“Nàng biết đây là điệu múa gì sao?” Hắn hỏi ta.

Ta lắc đầu. Hắn chỉ ào ba chữ nhỏ ở dưới góc bên phải, “Quán Mộ vũ.”

“Quán Mộ vũ, nghe nói là tuyệt kỹ của Phùng Quán Mộ.” Hắn có chút xuất thần,

“Ba năm trước, có người đem bức hoạ này đưa đến cho ta, lúc ấy ta mới biết, Phùng Quán Mộ có chữ viết đẹp mắt, văn chương nổi bật, vậy mà còn nhảy múa đẹp đến vậy.”

Ta bỗng nhiên tỉnh táo.

Tỉnh táo nhận ra vì sao hắn có thể thích ta.

Bởi vì, ta có thể múa.

Tại yến tiệc đêm hôm đó, ta múa điện tiền hoan, nhất định đã làm hắn nhớ tới Quán Mộ vũ.

Một nữ nhân Lương quốc trẻ tuổi diễm lệ, mặc trang phục cung nhân nhảy múa, đại khái là cực kì giống với Phùng Quán Mộ ở trong lòng hắn.
« Chương TrướcChương Tiếp »