Chương 5

Buổi tối hôm đó Mộ Dung Sách chiến thắng trở về, hành cung lại bày yến tiệc ăn mừng. Ta đứng bên cạnh Mộ Dung Sách, hắn không ngừng để ta rót rượu thay. Nhìn qua có vẻ tâm tình rất tốt, chí ít cũng không gi.ết người ngay tại chỗ.

Rượu uống còn chưa thấm đã có tướng lĩnh hỏi Mộ Dung Sách: “Vương tử chuẩn bị xử trí Phùng Quán Tâm như thế nào?”

Mộ Dung Sách buông xuống ly rượu đã cạn đến đáy, nói:

“Lương quốc hoàn thành hôn ước, đưa Ngũ công chúa tới đây, ta sẽ thả Phùng Quán Tâm.”

Tay ta đang rót rượu bỗng run lên, rượu đều đổ hết ra bên ngoài.

Hắn ngẩng đầu liếc ta một cái, lãnh đạm nói:

“Lui xuống đi.”

Yến tiệc kết thúc, hắn đã uống say mèm, ta phải đỡ hắn đi về Ngọc Hưu điện. Đi được nửa đường, hắn đột nhiên hỏi ta:

“Tiểu Điểu, ta muốn đưa Phùng Quán Mộ trở về, có phải ngươi không vui không?”

Ta nhanh nhảu đáp: “Nô tỳ không dám!”

“Đợi nàng ấy tới, ta sẽ gi.ết ch.ết. Còn ngươi sẽ ở bên cạnh ta, múa cho ta xem…”

Ta xem như trong lòng hắn say, lời nói cũng say theo rồi.

“Điện hạ… Tại sao nhất định phải gi.ết nàng?”

“Nếu như không phải bởi vì nàng, ta sẽ không tiến đánh một trận này.”

À? Nói như vậy, Người Man tộc tiến đánh Lương quốc là bởi vì một nàng công chúa?

Ta không mấy tin tưởng lời hắn nói, nhưng cũng không nói thêm điều gì, chỉ đỡ hắn nằm lên trên giường.

“Đừng đi.” Hắn dùng sức kéo ta vào trong l*иg ngực thấm đẫm mùi rượu.

Sau đó, ta nghe được tiếng ngáy của hắn.

Lương quốc đồng ý với giao dịch của Mộ Dung Sách, nguyện ý dùng Ngũ công chúa đổi lấy Lục Hoàng tử Phùng Quán Tâm.

Rốt cuộc thì mẫu thân của Phùng Quán Tâm cũng là Đoàn Quý phi được Hoàng đế hết mực sủng ái. Lương đế làm sao có thể để cho nhi tử của nàng chịu uất ức được chứ?

Thời điểm Nhạc Nhạc nói điều này với ta, nàng tức giận bất bình, “Ta chống mắt lên xem cuối cùng bọn họ có thể lấy cái gì ra để ứng phó với Man tộc! Tên Lục Hoàng tử kia, người thì xấu xa như vậy, nên để cho hắn bị người Man tộc làm th.ịt luôn đi!”

Ta không nói lời nào, chỉ một mực nhìn ra ngoài cửa sổ.

Gần đây, tâm tình ta không được tốt, trong l*иg ngực luôn âm ỉ đau.

Khi Mộ Dung Sách trở về, thấy ta đang nhìn ra phía ngoài cửa sổ tối đen như mực đến mức ngẩn người. Hắn gọi hai lần “Tiểu Điểu” ta mới phản ứng lại được.

Hắn cười nói:

“Ngốc nghếch, gọi tên ngươi mãi ngươi cũng không phản ứng.”

Ta đi qua giúp hắn cởϊ áσ choàng xuống, tuỳ ý hỏi: “Ngày mai, Ngũ công chúa cũng nên tới rồi phải không?”

“Ừ.”

“Chúc mừng điện hạ.”

Hắn cúi đầu nhìn ta, “Chúc mừng ta điều gì?”