Thái Tử Lương quốc cùng Lục Hoàng tử lãnh đạo mười vạn binh, nghênh chiến tại Nhạc Quan.
Một trận chiến này, thế mà Lương quốc có thể đánh bại được Man tộc.
Lần tái chiến tiếp theo, Man tộc lại tiếp tục bại trận.
Mộ Dung Sách tức giận không kiềm chế nổi, hắn ở trong thư phòng đối thoại với thuộc hạ bằng tiếng Man tộc, nghe thấy ngữ khí kia vô cùng mạnh bạo.
Chờ bọn họ nói xong, tướng lĩnh bại trận đã bị Mộ Dung Sách ch.ém đầu ngay tại chỗ. Các tướng lĩnh còn lại nơm nớp lo sợ nâng thi thể rời đi, ta ngồi xổm trên mặt đất, lau sạch vết m.áu.
Mộ Dung Sách ngồi ở phía sau án thư, ánh mắt nhìn ta âm trầm.
“Ngươi từng gặp qua Phùng Quán Mộ chưa?” Hắn đột nhiên hỏi ta.
“Điện hạ nói…chính là Ngũ công chúa của chúng ta?”
“Ngươi từng gặp qua nàng?”
“Ngũ công chúa ngày thường đều ở Đông Kinh, hiếm khi cùng Hoàng đế đến Tây Kinh vào mùa đông, nô tỳ chưa từng gặp qua nàng.”
Mộ Dung Sách bực bội thở dài một hơi.
“Điện hạ hỏi Ngũ công chúa làm gì?”
Hắn nói: “Phùng Quán Mộ, chính là vị hôn thê của ta.”
Ta sửng sốt. Vị hôn phu của công chúa… lại là một vương tử của Man tộc ư?
“Nàng không ngoan, ta muốn bắt nàng về, gi.ết ch.ết.”
Ta ngơ ngác nhìn về phía hắn.
Hắn đứng phắt dậy, đi ra ngoài.
Đêm nay, Mộ Dung Sách uống một chút rượu, Khi trở lại Ngọc Hưu điện, hắn vừa nhìn thấy ta đã nói:
“Tiểu Điểu, ta muốn xem ngươi múa.”
Không có nhạc điệu, ta chỉ đành múa một điệu múa nhàm chán. Hắn lại chăm chú đến xuất quỷ nhập thần, vỗ tay nói:
“Tốt! Vô cùng đẹp mắt!”
Hắn bỗng nhiên túm chặt đai lưng của ta, kéo ta tiến vào trong lòng ngực.
Hắn hung hăng ngửi ngửi trên cổ ta một lát, “Tiểu Điểu, ngươi rất thơm.”
Ta khẩn trương vô cùng, toàn thân đều đã cứng đờ.
“Đừng sợ ta.” Hắn nói, “Đi theo ta đi, ta sẽ đối xử tốt với ngươi, cả đời đều sẽ đối tốt với ngươi.”
Ta ngạc nhiên nhìn hắn.
Một người Man tộc ở trong thư phòng ch.ém đầu một người Man tộc khác, cũng từng công bố muốn bắt vị hôn thê trở về để gi.ết ch.ết. Một người Man tộc như vậy, thế nhưng có thể nói ra những lời ôn nhu đối với một nô tỳ bị bắt làm tù binh hay sao?
Nhưng mà suy ngẫm lại, mấy ngày nay, hắn thực sự đối xử với ta quá tốt.
Không chạm vào ta, không ức hi.ếp ta, vẫn luôn khách khí với ta, còn ngẫu nhiên nói với ta một chút tâm sự trong lòng hắn.
Ta không rõ vì sao hắn lại muốn đối xử tốt với ta như vậy. Nhưng trong lòng ta đã lan dần ấm áp. Từ nhỏ tới lớn, chưa từng có ai đối xử tốt với ta như vậy, cũng không có ai để tâm đến ta nhiều như vậy.
Mấy ngày sau, Man tộc lại đánh một trận với Lương quốc ở Nhạc Quan. Mộ Dung Sách tự mình ra trận. Trận chiến này, nghe nói Mộ Dung Sách toàn thắng trở về, còn bắt sống được Lục Hoàng tử Phùng Quán Tâm.