Chương 2

Bên tay hắn đặt một thanh trường đao, trên thanh trường đao nhuộm đầy m.áu.

Ta mơ hồ nhớ tới những tin đồn về hắn. Hắn tàn bạo ngang ngược, gi.ết người không ghê tay. Mỗi lần đánh hạ một thành, sẽ tàn s.át dân chúng trong thành ba ngày. Những nơi hắn đến, cây cỏ cũng không kịp sinh sôi.

Nhưng mà người hắn gi.ết nhiều nhất, vẫn là Hoàng tộc Phùng thị.

Không có một người Phùng gia nào rơi vào trong tay hắn mà có thể sống quá ba bữa cơm.

Ta nghĩ đến dáng vẻ đáng sợ của hắn trong lời đồn dân gian, những bước nhảy dưới chân bỗng trở nên lộn xộn. Một khắc không cẩn thận dẫm vào góc váy, ta vô cùng khiếm nhã ngã nhào trên mặt đất.

Xong rồi, ta nghĩ, lần này hẳn là bị hắn ch.ém đầu rồi.

Thế nhưng hắn lại tự mình vươn người tới, đỡ ta dậy.

Ta ngửi thấy mùi máu tươi nồng nặc trên người hắn. Hắn cầm tay ta, lần lượt bước qua những thi th.ể không đầu, đạp lên nền đất trải đầy máu, đi vào nội điện.

Bên trong Ngọc Hưu điện, Vương tử Man tộc lười biếng tựa ở bên giường, áo bào đen bên ngoài đã cởi bỏ, chỉ để lại trung y màu trắng bên trong.

Ta đứng trước mặt hắn, tay nắm chặt làn váy.

“Vừa rồi ngươi múa rất đẹp, nữ nhân Lương quốc đều đẹp mắt giống như ngươi sao?”

Thanh âm của hắn rất ôn nhu, không có chút nào giống với kẻ cuồng điên thích gi.ết chóc.

“Nô tỳ liễu yếu đào tơ…”

“Ngươi bao nhiêu tuổi rồi?”

Ta nhỏ giọng trả lời:

“Mười lăm.”

“Tên là gì?”

“Tiểu Điểu.”

“Chim nhỏ? Cái tên thật kỳ quái.”

“Lúc nương mang thai ta không có đồ để ăn, ta sinh ra cũng chỉ lớn bằng một con chim, nên nương đã gọi ta là Tiểu Điểu.”

“Đáng thương như vậy à.” Hắn xoa xoa đầu của ta.

“Ngươi thổi tắt đèn rồi lui xuống đi.”

Ta quả thực không tin vào đôi tai của chính mình, “Lui xuống?” Hắn cứ thế mà thả ta đi sao?

Ta sợ hắn đổi ý, nhanh chân lui ra.

Ta nắm váy một đường chạy như điên, chạy ra bên ngoài ngọc điện, đứng trên nền tuyết trắng, ta quay đầu lại thoáng nhìn thấy ánh đèn vàng ấm áp tràn ra từ cửa sổ. Lúc này ta mới sực nhớ, vừa rồi đã quên thổi tắt đèn giúp hắn.

Hơn bốn mươi cung nữ bị quan quân Man tộc chia cắt, rất nhiều người trực tiếp bị bắt đến quân doanh.

Kết cục trước mắt của ta xem ra vẫn là tốt nhất, Vương tử Mộ Dung Sách giữ ta ở bên cạnh để sai sử.

Ban ngày hắn không ở hành cung, mà là ở ngoại thành luyện binh. Như vậy, ta có thể tương đối an nhàn, ở trong Ngọc Hưu điện rảnh rỗi không có việc gì để làm.

Ta muốn chạy trốn, nhưng vẫn chưa nghĩ ra phải chạy như thế nào.

Bằng hữu tốt của ta là cung nữ Nhạc Nhạc, vì lớn lên dáng vẻ quá xấu, không được quan quân Man tộc coi trọng, âu cũng là điềm may vì còn giữ được mạng sống, có thể tiếp tục ở lại trong cung làm việc nặng. Nàng sinh hoạt tương đối tự do, ngẫu nhiên còn có thể mang đến cho ta một chút tin tức từ ngoài cung.