Chương 1

Ta là nô ɭệ được thiếu chủ nước địch nhặt về. Sau này, ta lại mang thai hài tử của hắn.

Nhưng nam nhân này không nghĩ sẽ cưới ta, hắn có một ánh trăng sáng nhớ mãi không quên.

Thời điểm ta ném hắn vào địa lao, thứ khiến ta không thể nào quên chính là đôi mắt như chim ưng một mực nhìn ta chằm chằm.

Như vậy mới đúng, như vậy mới chính là ngươi. Chúng ta cùng tàn nhẫn bạo ngược như nhau, gi.ết ch.óc như mạng. Chúng ta mới là cùng một loại người.

Ngày sau, ngươi ở nơi tối tăm không thấy ánh mặt trời tại địa lao này cùng ta đi.



Mùa đông năm Thiên Lịch thứ mười tám, Man tộc ở Tây Châu đánh vào hoàng cung Tây Kinh của Lương quốc.

Hoàng Đế Lương quốc mang theo Hậu phi, Hoàng tử, Hoàng nữ hốt hoảng đào tẩu. Vũ Lâm vệ cũng nhao nhao rút lui. Hoàng cung chỉ còn lại cung nhân tay không tấc sắt ở lại chờ ch.ết.

Ta chính là một trong số đó.

Đêm đó, Man tộc tổ chức yến tiệc tại hoàng cung, rượu ngon món ngon, quang ảnh thối nát.

Mà chúng ta hơn bốn mươi cung nữ quỳ gối trên nền tuyết bên ngoài đại điện, gió lạnh quét tới, cùng chờ đợi vận mệnh đáng sợ trước mắt.

Bên trong hành cung, các cung nhân khác đều đã bị gi.ết, chỉ để lại cung nữ trẻ tuổi như chúng ta để phục vụ quan quân Man tộc túng dục hưởng lạc.

Vài người cung nữ yên lặng chảy nước mắt ròng ròng, hiển nhiên trong lòng họ đều hiểu, rơi vào tay những Man tộc tàn bạo này, kết cục so với cái ch.ết còn đáng sợ hơn.

Lúc này, một quan quân Man tộc đi đến trước mặt chúng ta, âm thanh thô trầm hỏi:

"Ai biết khiêu vũ?"

Các cung nhân hoảng sợ rúc vào một chỗ, không ai dám trả lời.

"Ai biết khiêu vũ?" Quan quân kia lại nâng cao giọng, "Nữ nhân Lương quốc chẳng phải rất biết khiêu vũ sao? Không ai khiêu vũ, thì đi ch.ết đi!"

"Ta biết một chút." Ta ngẩng đầu nói.

Ánh mắt ngả ngớn của hắn dò xét ta từ đầu đến chân đánh giá hai lần.

"Lại đây, múa một điệu cho Vương tử của chúng ta xem."

Trong điện nằm ngổn ngang những thi thể không đầu, m.áu vẫn ào ạt chảy, nhìn qua cách ăn vận thì hẳn là đại thần của Lương quốc.

Ta tận lực xem như không thấy, nhạc điệu vang vọng, tay áo phất lên, múa một điều "Điện tiền hoan?"

Ca ca từng khen ta "giống hệt như thần tiên, lại cũng giống yêu tinh bước ra từ vùng sơn đước", khiêu vũ quá mức câu hồn.

Vương tử Man tộc Tây Châu híp đôi mắt màu hạt dẻ say lờ đờ, sâu kín mà nhìn chằm chằm vào ta.