Chương 4: Dạ Thảo Hoán Mệnh (1)

Trầm mặc một hồi lâu. Đoạn Tông Kham nhìn nàng hồi lâu, đột nhiên nói:

"Muội gầy đi rất nhiều."

"Huynh cũng vậy."

Lại một trận trầm mặc, cảm thấy không nên là như thế này, dù không có lời nói cũng phải tìm lời nói, cả hai đều muốn mở miệng, nhưng nhìn thấy thần sắc đối phương, đều biết nghĩ giống nhau, hai huynh muội nhìn nhau cười, cảm thấy bi ai.

Không biết từ khi nào, hai người thân mật từ nhỏ lại trở nên xa lạ, giờ như người lạ, tuy biết đó là tất nhiên, vẫn cảm thấy bi thương.

Đột nhiên nhớ tới quyết định biến chuyển cả đời buổi tối ấy.

---

Đoạn Tông Kham quyết định trung thành với tân quý Quách Trấn đêm ấy, Lăng Sương cũng bị gả làm Lâm Nghi vương phi. Đạp ánh trăng, trở về nhà, phát hiện nhà rất náo nhiệt. Thấy muội muội vui mừng mà thẹn thùng, y cũng rất vui mừng, khi đó không biết muội muội đã định chung thân, không biết người đó là ai.

*Tân quý: người vừa mới được phong tước hoặc được nâng lên một địa vị, danh hiệu cao quý nào đó

Đoạn Tông Kham chỉ cảm thấy chỉ cần nàng vui vẻ, là tốt. Đến khi có người nói Lý Túng là ai, y đột nhiên cảm thấy bi thương. Khách khứa không ngừng, ai cũng chúc mừng. Phụ thân cũng vui mừng, mặt mày hồng hào giữa phòng sính lễ. Chỉ có y một người bi thương, cuối cùng mới biết người đến là ai. Vì y phản đối, phụ thân không bàn bạc hôn sự của Lăng Sương với y.

Lâm Nghi vương của Lý Túng là lựa chọn tốt, thanh niên oai hùng, tri thư đạt lý, hợp với muội muội. Nhưng phụ thân không rõ y phản đối vì lý do không thể nói, thiên hạ sớm hay muộn sẽ dừng ở tay Quách Trấn, cả thiên tử và Lâm Nghi vương đều thế, kết cục đã định.

Hà tất vì gia tộc xuống dốc mà bồi muội muội cả đời. Nay nói cũng vô dụng, đã là sự đã rồi, không thể sửa đổi, như y quyết định trung thành với Quách Trấn, như muội muội thích Lý Túng, đều là sự đã định, y chỉ bất lực nhìn chúng xảy ra.

Đoạn Tông Kham từng hỏi Lăng Sương nghĩ gì về Lý Túng, muội muội chỉ cười, không đáp, nhưng thần sắc đã hiển lộ thẹn thùng và vui sướиɠ.

Có khi chỉ một mặt, liền làm người mất tâm.

Xuất giá ngày ấy, Đoạn Tông Kham nói với Lăng Sương, có chuyện gì, muội đến tìm huynh.

Y cũng chỉ có thể nhìn muội muội từng bước đi vào lốc xoáy, mà bản thân lại bất lực. Nhưng nếu có thể giúp, y cũng sẽ không đứng nhìn. May thay Lý Túng đối đãi Lăng Sương rất tốt, khi đó y chưa phải tâm phúc của Quách Trấn, cũng từng nghĩ rằng cứ như vậy cũng tốt. Nhưng khi ca ca Lý Túng đương kim hoàng đế băng hà, Quách Trấn lại lập Lý Túng làm tân đế.

Ngày Lý Túng đăng cơ, Quách Trấn bị ám sát. Đoạn Tông Kham đã dốc sức bảo vệ Quách Trấn, trở thành cánh tay đắc lực của hắn. Trên giường bệnh, Quách Trấn phân phó y làm việc đầu tiên, đó là gϊếŧ chết ba nhi tử của Lý Túng. Như tiên đế, Lý Túng cũng không cần nhi tử. Vương triều tương lai, thuộc về Quách Trấn.

Đoạn Tông Kham trầm mặc nhận lệnh, việc này không thể chối từ. Dù không tự tay gϊếŧ, y vẫn cảm thấy như chính tay mình gϊếŧ chết những đứa trẻ ấy.