Chương 3: Sát Tử

Lý Túng cười mà như không cười, nhìn ra ngoài, thấy trên cây đào vẫn có chim hỉ thước kêu náo nhiệt. Ai bảo hỉ thước đến thì chuyện tốt gần? Hắn cúi nhìn Đại Lang vẫn ngủ say, hài tử của hắn, sinh ra chưa đủ tháng, tay nhẹ nhàng vỗ về.

"Lý Kỳ, mạng ngươi không tốt, không nên sinh ra ở đế vương gia..."

Lý Túng thì thầm, giọng bình thản như mọi khi, nhưng Hải Liên và Tân Hà, hai thị nữ, lại rơi nước mắt. Những gì đã xảy ra lại tái diễn, hắn nghĩ rằng không còn làm hoàng đế sẽ bảo vệ được hài tử, nhưng nay mới biết, dù thế nào cũng không thể thoát khỏi sự truy sát.

Nhìn hài tử trong tầm tay, Lý Túng nhẹ nhàng vỗ về, miệng lẩm bẩm. Đoạn Lăng Sương sớm đã khóc không thành tiếng, ôm lấy vai Lý Túng:

"Bệ hạ, người khóc đi... người khóc ra đi..."

Lý Túng lại không có nước mắt để khóc. Hài tử của hắn, năm hài tử đều vô tội chết oan vì hắn. Nay hắn bị giáng vị, nhưng hài tử của hắn vẫn không được bảo toàn. Thà rằng chỉ mình hắn gánh chịu cảnh đời thê thảm này, hài tử vô tội thì không nên chịu đựng.

Bỗng dưng hắn tự hỏi, liệu có phải mình đã làm gì sai, mà trời muốn trừng phạt hắn. Lý Túng trầm mặc hồi lâu, nhìn Đại Lang ngây ngô, bất thình lình, hắn nhanh như chớp bóp chặt cổ Đại Lang.

"Thà rằng để ta làm phụ thân động thủ, hơn là để kẻ khác gϊếŧ ngươi. Hài tử có tội gì, đó là tội lỗi của ta. Ta nên xuống A Tì địa ngục, trước kia làm phụ thân không bảo vệ được hài tử, thì lần này phụ thân đưa ngươi lên đường... Kỳ, ngươi có chịu không?"

Lời nói là nói với hài tử, nhưng hài tử chưa đủ tháng lại làm sao hiểu được. Có lẽ cảm nhận được đau đớn, Đại Lang trợn mắt, khóc oa oa, tiếng khóc thê lương vô cùng. Lý Túng chỉ nhìn, tay càng ngày càng siết chặt. Đoạn Lăng Sương dùng hết sức muốn bẻ ra tay hắn, nhưng tay hắn như vòng sắt, càng vây càng chặt.

Sắc mặt Đại Lang dần xanh tím, tay nhỏ giãy giụa yếu ớt rồi bất động. Lý Túng buông tay, Đoạn Lăng Sương cũng buông tay, hư nhuyễn dựa vào bên người hắn, chỉ cảm thấy bi ai lan tràn không bờ bến. Bỗng nhiên Lý Túng hơi cười:

"Lăng Sương, may mắn nàng không có hài tử, không cần chịu đựng như vậy. Hiện nay ta cũng tốt, không cần phải chịu đựng. Thấy Đoạn Tông Kham, nói cho y, lần này không cần động thủ."

Đoạn Lăng Sương đi vào trước sảnh, gặp Đoạn Tông Kham cũng nói như vậy. Đoạn Tông Kham gật đầu, cười nói:

"Như vậy cũng tốt, không cần ta động thủ."

Lời nói bình đạm, như thể một sinh mệnh trôi đi không hề ý nghĩa, Đoạn Lăng Sương nhắm mắt.

"Nếu mục đích đã đạt, huynh trưởng cũng không cần lưu lại, Lăng Sương tiễn huynh trưởng."

"Không vội, chúng ta huynh muội khó được gặp mặt, bồi huynh một hồi, chúng ta cùng trò chuyện, không tốt sao?"

Đoạn Tông Kham gọi lại nàng, trên mặt bỗng nhiên toát ra thần sắc thương cảm.

"Sớm biết hôm nay, hà tất lúc trước phải..!"

Đoạn Lăng Sương lắc đầu, tuy chần chờ thật lâu, muốn rời nhưng cuối cùng vẫn ngồi xuống bên cạnh y.