Chương 11: Tự Sát

Đoạn Lăng Sương cúi người nhìn trong lòng ngực trượng phu, hắn đã chết, kiếm vẫn cắm trong ngực hắn, thân thể Lý Túng cũng đã lạnh.

Nàng si ngốc nhìn kiếm nói: “Thanh kiếm này là Vương gia thích nhất, hãy đem kiếm ra, cùng chôn với hắn!”

Vốn định tự mình rút, nhưng cắm vào thì dễ dàng, muốn rút ra lại rất khó, Đoạn Lăng Sương phát hiện tay mình đang run rẩy không ngừng.

Cuối cùng người giúp nàng rút kiếm là Đoạn Tông Kham, đối với nàng là việc khó khăn, nhưng đối với y lại dễ như trở bàn tay. Đột nhiên Đoạn Lăng Sương nhận thấy rằng, huynh trưởng của nàng chưa từng làm một việc gì cho trượng phu của nàng.

Có lẽ Lý Túng đối với Đoạn Tông Kham chỉ là một người xa lạ.

Như vậy, nàng lại tính là gì?

Nghĩ đến thời điểm đó, kiếm đã rút ra, thân kiếm đầy vết máu, có chỗ đã tím đen một mảng, Lăng Sương liền muốn lau sạch, Đoạn Tông Kham nói để người khác đến, nhưng bị Lăng Sương một câu chặn lại.

“Muội có thể làm việc vì chàng không nhiều, huynh cũng không cho ta làm sao?”

Đôi mắt trong trẻo nhìn chăm chú vào y, Đoạn Tông Kham liền không nói thêm gì.

Trầm mặc đưa kiếm ra, y không nói thêm, nhưng vẫn nắm chặt kiếm trong tay.

Lăng Sương tinh thần có chút hoảng hốt, không phải dấu hiệu tốt, mơ hồ cảm giác được việc sắp phát sinh, Đoạn Tông Kham không thể không cẩn thận.

Nhưng Đoạn Lăng Sương lại không có động tĩnh gì, chỉ an tĩnh dùng khăn gấm lau thân kiếm, từ chuôi kiếm đến mũi kiếm, thần thái bỗng nhiên hoạt bát lên.

Không để ý, nàng hỏi: “Ta là muội muội của ngươi phải không? Huynh trưởng?”

Không cấm cười khổ: “Đương nhiên, ngươi là muội muội của ta, vĩnh viễn là muội muội của ta.”

Nàng quay đầu lại nghịch ngợm cười: “Kia, huynh trưởng nhớ không, trước kia Lăng Sương cũng thường xuyên như vậy lau kiếm cho huynh trưởng khi huynh trưởng đi xa về?”

Như thế nào không nhớ, khi đó Lăng Sương còn nhỏ, nhà ít người, không nhiều bạn cùng tuổi, vì thế Lăng Sương luôn bám theo y.

Y cũng không ghét cô bé ấy, Lăng Sương là đứa trẻ hiểu chuyện, tuy có chút bướng bỉnh, tính tình cũng quật cường, nhưng khi nàng quyết tâm làm gì, không ai có thể cản được.

Không khỏi nở nụ cười, Đoạn Tông Kham nói: “Đương nhiên nhớ, ngươi khi đó thật bướng bỉnh, thường làm phụ thân tức giận đến thổi râu trừng mắt, còn muốn ta đến cứu ngươi.”

Đoạn Lăng Sương sâu kín thở dài: “Đáng tiếc đó đã là chuyện quá khứ, sẽ không có nữa, không bao giờ có nữa.”

Đoạn Tông Kham tâm căng thẳng, đang muốn đáp lời, bỗng nhiên thấy muội muội đem chính mình ngực đυ.ng vào mũi kiếm, một kiếm đâm thủng ngực, huyết lưu như suối.

Y cuống quít đỡ Lăng Sương, nhưng máu không ngừng chảy ra, không thể ngăn lại.

“Vì sao, vì sao ngươi ngu như vậy, Lăng Sương, huynh trưởng sẽ không xin lỗi ngươi nữa, huynh trưởng sẽ không… Chúng ta còn có thể như trước…”

Lăng Sương nhìn y, trên mặt tràn đầy bi thương ý cười.

“Sẽ không còn như trước nữa, huynh trưởng, cha cũng đã đi, Vương gia cũng đi, ta không có hài tử, không còn gì vướng bận, còn giữ ta lại làm gì?”

Nàng lẩm bẩm vô ý thức.