Chương 15

Sau khi trải qua chuyện buổi sáng, Khương Chu cảm thấy thái độ của Thẩm Kiều Tây có vẻ thay đổi hơn rất nhiều.

Cậu không hề cố ý né tránh ánh mắt của anh nữa, còn thường xuyên nhìn về phía anh, thỉnh thoảng khi bị ánh mắt của anh bắt được thì khóe miệng cậu nở nụ cười nhẹ mềm như bông với anh.

Khương Chu quay đầu, xoay xoay cái bút đen trong tay, giọng điệu trấn an nói: “Không có việc gì, tôi không còn khó chịu nữa.”

Thẩm Kiều Tây lắc đầu, lộ ra tia xấu hổ khi bị nhìn thấy, cậu nhanh chóng quay đầu đi.

Khi đó, cậu thấy người trước mặt cô đơn dựa vào tường hút thuốc, anh cụp mắt xuống dựa vào vại cậu nói chuyện làm Thẩm Kiều Tây hận không thể đưa tất cả ấm áp cả đời cậu cho anh. Nhưng hiện tại cậu chỉ có bản thân cậu.

“Đáng tiếc.” Khương Chu nhìn cậu tiếc nuối lắc đầu.

“Đáng tiếc cái gì?”

“Nếu biết trước cậu thấy tôi khó chịu thì cậu sẽ lo lắng cho tôi như vậy, tôi nên thương tâm thêm chút nữa, nhưng phải làm sao bây giờ? Vừa nhìn thấy cậu là tôi lại muốn cười.”

Thẩm Kiều Tây nhíu mắt lại mang theo tia oán trách nhìn anh, nhưng không có chút uy hϊếp nào đối với anh.

Kỷ Chi Phàm nghiêng người nhìn Khương Gia của cậu ấy, rùng mình một cái.

Thiên Trạch Giã, bạn cùng bàn của cậu ấy vỗ tay cậu ấy và nói: “Cậu biết ánh mắt hiện tại của cậu khi nhìn Khương gia giống cái gì không?”

“Giống cái gì?”

“Giống người vợ bị bỏ rơi ấy.” Bạn cùng bàn của cậu ấy vỗ vai cậu ấy bổ sung: “Có câu nói gì ấy nhỉ, à, xưa nay chỉ thấy người nay cười, có ai thấy người xưa khóc đâu. Cậu mau chóng từ bỏ tên bội bạc tình nghĩ Khương Chu kia đi, nhanh chóng nâng tinh thần chào đón người mới đến.”

“…………”

“Chào đón cái con khỉ ấy.” Kỷ Chi Phàm trợn mắt nhìn cậu ta.

Cậu ấy thấy Lâm Mộ đến gặp Khương Chu thì sợ cậu ta sẽ nói cái gì khó nghe khiến anh khó chịu, nên hơi lo lắng cho Khương Chu, không nghĩ đến anh đã sớm được tiểu mỹ nhân trị hết.

Lâm Mộ là con riêng Lâm Tĩnh mang theo, còn Lâm Tĩnh là mẹ kế của Khương Chu.

Kỷ Chi Phàm ở chung với Khương Chu đã lâu anh cũng không nhắc đến chuyện trong nhà, nhưng quen biết nhau lâu nên những chuyện xấu trong nhà anh cậu ấy vẫn biết một chút.

Nhưng cậu cho là trong lòng ai cũng có vết sẹo chảy mủ thối rữa, dù đã lành hay chưa, thì vẫn sẽ đau âm ỉ.

Từ rất lâu trước đó, tên em trai riêng tên Lâm Mộ này luôn thích nhìn thấy Khương Chu đau khổ làm niềm vui, khi gặp Khương Chu cậu ta luôn hung dữ trợn trừng mắt, giống như người mất đi mẹ là cậu ta. Cũng giống như trong trận chiến của hai người phụ nữ kia, Lâm Tĩnh là kẻ chiến thắng nên con trai của bà ta đương nhiên cũng có chung vinh dự.

Nhưng không biết bắt đầu từ khi nào, loại thù hận không thể với tới này lại thay đổi biến chất, biến thành mê luyến sâu đậm và khát vọng.

Mỗi lần nhìn thấy Lâm Mộ, cậu ta đều dùng ánh mắt mang theo cầu xin nhìn Khương Chu, cậu ta nói: “Anh trai, anh có thể thử thích em một chút được không, em sẽ bảo vệ nah, ở cạnh anh, vĩnh viễn thích anh.”

Khương Chu nói: Không có khả năng.

Sự mê luyến này của cậu ta với Khương Chu chuyển thành tình cảm càng thêm phức tạp vì yêu mà không được đáp lại.

Cậu ấy đã từng nói bóng nói gió với Khương Chu, bảo anh khiến Lâm Mộ khó chịu một chút, như vậy có khi anh cũng dễ chịu hơn một chút. Ngụ ý chính là, nếu như trong lòng anh có hận thì có thể trả thù thông qua cậu ta.

Khương Chu cười nói: “Tôi không muốn thông qua cậu ta trả thù ai, ngược lại tôi cũng không muốn trả thù ai. Chuyện đã qua lâu rồi, tôi đã sớm trưởng thành, tôi hiểu được Khương Thiên Hành và Hà Tố Tố chưa bao giờ thuộc về nhau, ông bà nội của tôi cũng đang dần già đi, ở thành phố này cũng không có gì khiến tôi lưu luyến. Tôi không muốn rời đi bởi vì áy náy với người nào đó mà nhớ mãi không quên thành phố này, bọn họ không xứng, biết không? Hơn nữa bọn họ cũng không phải vết sẹo chảy mủ thối rữa trong lòng tôi.”

Lúc Khương Chu nói những lời này mang theo sự trưởng thành không xứng với tuổi, có lẽ một quá trình một đứa trẻ lớn lên không ai có thể hiểu được, nhưng cũng không nên giống như anh, nhìn qua không yêu không hận.

Thậm chí Kỷ Chi Phàm cảm thấy có khi nào về sau Khương Chu cứ sống như vậy không, nhìn như không có khoảng cách, nhưng không ai bước vào được nội tâm của anh.

Nhưng khi nhìn ánh mắt của anh nhìn Thẩm Kiều Tây vừa rồi, cho đến ý cưới nơi đáy mắt anh, khiến cậu ấy cảm thấy khá là khϊếp sợ, chỉ mới mấy ngày thôi mà sự yêu thích trong ánh mắt và trong lòng anh đã giống như cây non đang đung đưa trước gió thừa dịp ánh mặt trời giữa hè trưởng thành thành đại thu che kín bầu trời.

Kỷ Chi Phàm lắc đầu, cảm thấy bản thân có chút suy nghĩ quá nhiều, cậu ấy chỉ thầm vui sướиɠ trong lòng thay cho ông bạn của mình.

Lúc tan học, cậu ấy gửi tin nhát cho Khương Chu: [Khương gia, mọi người đều đang đồn là tôi đã thất sủng rồi.]

Khương Chu: [Đấy không phải là lời đồn đâu, mau dọn dẹp một chút rồi biến vào lãnh cung đi.]

Kỷ Chi Phàm: [???]

Kỷ Chi Phàm: [Thần thϊếp không làm được đâu.]

Khương Chu nhìn tin nhắn, vui vẻ gõ mặt bàn. Thẩm Kiều Tây quay đầu lại nhìn anh.

“Thẩm Kiều Tây?”

“Hả?”

“Cậu cũng mau dọn dẹp một chút chuẩn bị vào cung đi.”

“Hả?”

Khương Chu nhìn ánh mắt mê man của cậu, dựa vào cái bàn ở sau lưng, nhướng mày cười với cậu, thầm nghĩ: Cậu mau dọn dẹp một chút rồi vào ở trong lòng tôi đi, lần sau nếu thấy tôi không vui, thì phải giống như hôm nay đến bên cạnh tôi.

Tin nhắn kia và cậu bạn kia như nhạc đệm, Thẩm Kiều Tây cảm thấy Khương Chu đã khôi phục trạng thái dịu dàng cà lơ phất phơ thường ngày.

Nhưng Thẩm Kiều Tây cảm thấy nam sinh kia nói không đúng, Khương Chu có tư cách được người khác thích, anh xứng với bất cứ ai.

Thẩm Kiều Tây quay đầu cúi xuống nhìn vở của nam sinh, sờ tai, hình như trên đó còn lưu lại độ ấm khi nói chuyện vào buổi sáng. Cậu nghĩ thầm: Nếu như cậu cũng đủ may mắn, cậu cũng sẽ cố gắng trở thành người xứng đáng được anh thích.