Chương 13

Thẩm Kiều Tây nằm sấp trên giường, lặng lẽ khóc, nước mắt cậu nhỏ từng giọt từng giọt lên gối làm ướt thành một mảng nhỏ trên gối đầu.

Sau đó cậu đứng lên thay qυầи ɭóŧ và khăn trải giường bị cậu làm ướt, rồi cậu giấu qυầи ɭóŧ bẩn xuống dưới gầm giường.

Cậu nhẹ nhàng đẩy cửa ra, muốn đi vào phòng tắm tắm rửa một lần nữa, bởi vì phía dưới của cậu bị cậu làm cho ướt dầm dề không chịu nổi, trên người dính đầy chất lỏng chảy ra từ lỗ nhỏ.

Sau khi vào trong phòng tắm, cậu lấy vòi hoa sen trực tiếp tẩy rửa thân dưới, cậu không dám dùng nước quá nóng, nơi đó vừa bị cậu bắt nạt đến tàn nhẫn, hiện tại còn nóng bừng cả lên. Sau đó cậu cẩn thận tránh làm ướt tóc, rồi tắm rửa sạch sẽ cả người một lần nữa.

Thẩm Kiều Tây ngồi xổm xuống, tách hai cánh môi âʍ ɦộ ra xem, trong vách thịt có màu đỏ tươi còn lộ ra chút mị thịt, cậu thử dùng tay sờ thử có hơi tê dại làm cậu không khỏi run rẩy.

Hai núi thịt mềm như bông trước ngực cậu cũng bị móng tay của cậu trong lúc vô tình để lại vài vết cào. Nhìn có vẻ hơi đáng thương.

Cậu tắm rửa xong vào phòng ngủ chuẩn bị ngủ, cơ thể vì vừa trải qua một lần cao trào nên rất mệt. Cậu nằm trên giường nhắm hai mắt lại, còn chưa kịp suy nghĩ thêm gì đã chìm vào giấc ngủ.

Sáng sớm Khương Chu mở mắt ra tìm điện thoại di động bên cạnh, nhưng không có tin nhắn mới nào hiện lên. Mặt anh hiện ra một tia mất mát rồi gãi đầu đúng dậy.

Lúc anh đến trường học đã thấy Thẩm Kiều Tây đã đến rồi, cậu ngồi ở chỗ ngồi nhìn chằm chằm trước mắt như đang suy tư gì đó.

Khương Chu đi tới đặt một hộp sữa bò cạnh bàn cậu, Thẩm Kiều Tây đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn anh. Khương Chu cười với cậu và nói: “Chào buổi sáng.”

Thẩm Kiều Tây vội vàng đứng dậy, tránh ra cho anh vào, nhưng vì động tác của cậu quá nhanh nên ghế cọ sát với mặt đất phát ra âm thanh chói tai.

Khương Chu đi vào chỗ của mình rồi ngồi xuống, anh dùng tay chỉ vào hộp sữa bò trên bàn và nói: “Uống hết đi.”

Thẩm Kiều Tây quay đầu nhìn anh, mím môi nói: “Cảm ơn.”

“Sao cậu cứ nói cảm ơn suốt thế? Không thể nói cái gì dễ nghe hơn sao?” Khương Chu vừa nói vừa chồng đống sách không sử dụng trên bàn đến sát cạnh cửa sổ.

“Hả?” Thẩm Kiều Tây giống như nghe không hiểu, “Nói gì mới dễ nghe? Cậu muốn nghe cái gì?” Dáng vẻ y như một đứa bé vô cùng ngoan ngoãn chăm chỉ học hỏi.

Nhìn đến dáng vẻ của cậu, trong đầu Khương Chu hiện lên không ít hình ảnh vô sỉ hạ lưu.

“Ví dụ như anh à, cảm ơn anh, em rất thích vân vân.” Anh chọn nhặt vài câu có thể nghe được trong hình ảnh anh đang tưởng tượng trong đầu.

Nghe được ý tứ trêu đùa trong lời nói của anh, Thẩm Kiều Tây quay đầu lại không nhìn anh. Cậu cắm ống hút ngoan ngoãn uống sữa bò.

Khương Chu cảm thấy trong lòng anh như được lấp đầy, cảm thấy ông trời đối với anh cũng không quá tệ.

Trong lòng còn chưa sung sướиɠ được bao lâu, Khương Chu đã phát hiện ra nhóc con bên cạnh lại không để ý đến anh. Hôm qua dùng một chai nước đổi lấy một ánh mắt, mà hôm nay ánh mắt của cậu lại bị thầy dạy văn đầu trọc cướp mất.

Chẳng lẽ lời anh nói lúc nãy chọc cho cậu không vui? Nhóc con này cũng quá ngây thơ rồi.

Trong lòng Thẩm Kiều Tây lại đang nghĩ đến cảnh tượng bản thân mình ý da^ʍ anh tối qua, nghĩ tới lúc cậu cao trào, Thẩm Kiều Tây có hơi ghét bản thân mình, càng không dám đối mặt với Khương Chu đối xử tốt với cậu như vậy.

Thẩm Kiều Tây phát hiện hai tiết học bản thân không nhìn anh, anh cũng không đưa ánh mắt hướng về mình như trước, trong lòng cậu có hơi mất mát, cậu mắng bản thân một cậu: Thẩm Kiều Tây cậu đúng là đê tiện mà!

Trong lòng cậu lại sợ hãi Khương Chu ngại mình ra vẻ, thật sự không thèm để ý đến cậu nữa.

Cậu nghĩ đến thời gian nghỉ giữa giờ sau tiết thứ hai, cậu phải giải thích cho anh một chút, tuy không biết phải giải thích như thế nào, chẳng lẽ nói với anh là: Tớ thích cậu, tưởng tượng đến cậu để tự thủ da^ʍ, nên hôm nay tớ không dám nhìn mặt cậu nữa à?

Nhưng cậu chỉ muốn giải thích với anh, giống như là bản năng vậy.