Chương 2-4: Hãy hứa rằng đừng đẩy anh ra xa vạn dặm như vậy!
2.4 Hãy hứa rằng đừng đẩy anh ra xa vạn dặm như vậy!
“Có những lúc, sự dịu dàng của đàn ông còn có sức công phá mạnh hơn nhiều so với của phụ nữ. Đó là bởi vì bản năng người mẹ trong phụ nữ dâng cao.”
Một tuần nữa lại trôi qua. Thời gian luôn luôn là như vậy, càng mong nó trôi qua chậm một chút thì nó lại càng lao nhanh vù vù. Có những lúc mong muốn nó trôi qua thật nhanh thì nó lại bò chậm như ốc sên.
Đi hay không đi vẫn là một vấn đề cần phải suy ngẫm. Lần này mà đi, không biết có xảy ra thêm sự việc gì nữa không. Nhưng nếu không đi thì nút thắt trong lòng không bao giờ tháo gỡ được. Với lại, hai người cùng quen biết Giai Hân, Hiểu Khê sợ sẽ làm ảnh hưởng tới việc hợp tác giữa hai người, mặc dù cô tin anh là một người công tư phân minh.
Vào buổi tối trước hôm đi đến cô nhi viện, Hiểu Khê đứng ngồi không yên. Đúng lúc đó, Nguyên Kiệt nhắn tin hỏi: “Em quyết định chưa?”
Đi thì đi. Hiểu Khê quyết định đối mặt với vấn đề. Cô đứng bật dậy khỏi ghế sô pha như vừa đưa ra một quyết định gì rất trọng đại “Có gì đâu cơ chứ, chơi đùa cùng mấy đứa trẻ, chắc chắn sẽ rất vui”. Hiểu Khê tự nhủ.
Cuối tuần, thời tiết đẹp vô cùng, hiếm khi thấy có một ngày trời trong xanh ở phương Bắc như thế này, đích thực là ngày đẹp trời để đi ra vùng ngoại ô chơi. Hiểu Khê chợt nhớ lại hình ảnh ngày bế cùng bạn bè đi tham quan dã ngoại. Hôm nay Nguyên Kiệt lái một chiếc xe Jeep rất bình thường đợi dưới nhà khá lâu rồi, anh mặc một chiếc áo phông màu xanh da trời, rất hợp với sắc trời hôm nay, khiến như thể anh đang hòa lẫn vào bầu trời. Ghế ngồi đằng sau và cốp xe Jeep chất đầy đồ chơi, quần áo và một số vật phẩm của trẻ con.
“Này, em uống nước đi, con gái nên uống nhiều nước, đặc biệt là với thời tiết khô hạn ở phương Bắc”. Vừa nói, Nguyên Kiệt vừa đưa cho Hiểu Khê một chai nước khoáng.
“Cảm ơn anh”. Hiểu Khê đón lấy chai nước.
Hai chữ “cảm ơn” đã khiến quan hệ giữa họ trở nên xa lạ. Có điều vốn dĩ hai người họ cũng chẳng thân thiết mấy. Nhưng Hiểu Khê cảm thấy sau khi xuất hiện chiếc hôn nóng bỏng đó, mà bản thân vẫn có thể đối diện được với nhân vật chính hồm đó, ngay cả bản thân cũng cảm thấy vô cùng khâm phục lòng dũng cảm của mình
Cả đoạn đường, hai người đều không nói gì, may mà vẫn còn có âm nhạc cứu vãn bầu không khí ảm đạm lúc này.
“Haizz, cả đêm qua ngủ chẳng ngon tí nào”. Hiểu Khê cố tình ngáp ngắn ngáp dài, giả vờ ngủ để tránh phải nói chuyện với anh. Sau hơn một tiếng đồng hồ đi trên đường cao tốc, chiếc xe bắt đầu lắc lư, tiến vào đường núi khúc khuỷu. Hiểu Khê cũng lắc trái, lắc phải theo xe, bất giác chạm vào cánh tay của anh. Cô lập tức rụt tay lại như thể vừa chạm vào lửa, khuôn mặt đỏ bừng lên.
Sau hai tiếng đồng hồ, cuối cùng họ cũng tới nơi – Một cô nhi viện nằm giữa ranh giới của Bắc Kinh và Hà Bắc. Lũ trẻ nhanh chóng chạy lại gần, xem ra Nguyên Kiệt rất thân thuộc với bọn trẻ nơi đây.
“Ôi hay quá, cuối cùng chú cũng tới thăm chúng con.”
“Chúng ta lại có đồ chơi mới rồi!”
“Chúng ta lại có quần áo mới để mặc rồi!”
Vừa bước xuống xe, Nguyên Kiệt đã bị bọn trẻ vòng trong vòng ngoài vây kín. Thực sự anh còn được săn đón hơn cả đại minh tinh, gần đến mức như Ultraman mà trẻ con yêu thích nhất luôn. Nguyên Kiệt cúi xuống nói chuyện cùng bọn nhỏ, ánh mặt trời rực rỡ như mạ một màu vàng kim sáng chói lên người anh. Nhìn thấy lũ trẻ vây quanh anh, Hiểu Khê đột nhiên cảm thấy dường như mình chưa hiểu nhiều về anh. [Ultraman: tên một nhân vật siêu nhân trong phim hoạt hình của Nhật Bản được trẻ em rất yêu thích.]
“Dạo này, các con có nghe lời viện trưởng không đấy?”
“Chúng con rất ngoan, rất nghe lời ạ.”
“Chú Nguyên Kiệt, con nhớ chú lắm lắm!”. Một bé gái xinh xắn, đôi mắt long lanh, ngũ quan hài hòa, tinh tế, chạy lại, sà vào lòng Nguyên Kiệt rồi khóc òa lên. Không biết ông bố bà mẹ nào nhẫn tâm bỏ rơi một bé gái xinh xắn như thế này.
“Tiểu Đậu Đậu, đừng khóc nữa, đừng khóc nữa! Nào lại đây, lại đây, chú sẽ giới thiệu cho các con một người bạn mới, đây là dì Đỗ!”
“Ôi dì Đỗ trông xinh quá đi, dì là người yêu của chú ạ?”. Một đứa bé trai vừa cầm chiếc kẹo mυ"ŧ vừa mở đôi mắt to tròn, ngây thơ hỏi. Nghe thấy câu này, mặt Hiểu Khê đỏ bừng lên. Mấy đứa nhỏ này đúng là ăn nói chẳng kiêng kị gì hết. Bọn trẻ bây giờ trưởng thành quá sớm, mới tí tuổi đầu mà đã biết ghép đôi cho người lớn rồi.
“Này, con đừng có ăn nói linh tinh, không dì Đỗ sẽ giận đấy! Trong mắt của chú chỉ có mỗi mấy đứa thôi, làm gì còn tâm tư chăm sóc bạn gái nữa chứ?”. Nguyên Kiệt mỉm cười trả lời rồi dỡ tất cả đồ đạc trên xe xuống. Lũ trẻ tranh nhau làm nhân viên vận chuyển.
“Không được, mấy thứ này nặng lắm, mấy đứa đi chỗ khác chơi, để chú chuyển vào cho!”. Anh vừa chuyển đồ vừa chạy lại phía cô giải thích: “Lời nói ngây ngô của con trẻ, em đừng để bụng nhé!”. Hiểu Khê mỉm cười, gật gật đầu rồi quay sang chuyển đồ giúp anh. Làm sao cô có thể coi đó là thật được? Cô tuyệt đối không bao giờ coi đó là thật!
“Tiểu Đậu Đậu, Tiểu Lâm Tử, lại đây dắt dì Đỗ đi thăm phòng của các con đi!”. Nguyên Kiệt gọi tên của lũ trẻ cứ như thể anh chính là phụ huynh của mấy đứa ở đây vậy.
Bọn trẻ lũ lượt chạy tới, tranh nhau giơ những bàn tay bé xíu ra để nắm lấy tay của Hiểu Khê, kéo cô tới một góc khác của cô nhi viện. Cô quay đầu nhìn Nguyên Kiệt nhưng chỉ nhận được nụ cười kèm theo cái khoát tay của anh, ý bảo: “Đi theo chúng đi!”.
Đúng vậy, đây mới là mục đích chính cô tới đây. Chơi đùa, nói chuyện cùng những đứa trẻ ngây thơ, đáng yêu lại đơn thuần là cơ hội ngàn năm có một. Hiểu Khê quyết định bỏ những suy nghĩ linh tinh trong đầu, thoải mái chơi đùa cùng bọn trẻ.
Rất nhanh sau đó, với sự thông minh, nhiệt tình, Hiểu Khê cũng nhanh chóng trở thành một minh tinh trong lòng mấy em nhỏ.
“Dì à, đây là đồ chơi mới của con đấy!”
“Dì à, đây là bức tranh mới nhất mà con vẽ đó!”
…
Bọn trẻ tranh nhau nói chuyện với Hiểu Khê. Sợ rằng cô sẽ chán, cũng có thể sợ rằng bản thân bị phớt lờ.
“Dì à, dì có biết kể chuyện cổ tích không? Dạo này viện trưởng bị bệnh, lâu lắm chẳng kể chuyện cho chúng con nghe rồi”. Cô bé Tiểu Đậu Đậu năm tuổi ngẩng khuôn mặt tràn đầy hi vọng nhìn Hiểu Khê. Truyện cổ tích chính là sở trường của Hiểu Khê. Lũ trẻ đâu biết rằng từ nhỏ, Hiểu Khê đã được bao bọc trong những câu chuyện cổ tích thần kì mà lãng mạn.
“Ồ, được rồi, hôm nay, dì sẽ kể cho các con nghe chuyện Hoàng tử Ếch. Các con phải ngoan ngoãn ngồi nghe nhé!
Ngày xửa ngày xưa, ở một vương quốc nọ, có một vị vua có rất nhiều con gái, cô nào cô nấy đều xinh đẹp tuyệt trần, đặc biệt là nàng công chúa út. Ngay cả ông mặt trời đã nhìn thấy tất cả mọi thứ trên đời cũng phải trầm trồ, thán phục trước vẻ đẹp tuyệt trần, kiêu sa của nàng. Gần cung điện của quốc vương có một khu rừng rậm âm u. Trong rừng sâu, bên cạnh cây bồ đề già cỗi có một chiếc giếng. Những khi thời tiết nóng bức, công chúa út lại đi vào khu rừng đó, ngồi bên cạnh cái giếng mát mẻ kia. Nếu cảm thấy chán, nàng liền lấy một quả bóng vàng ra, tung lên rồi lại bắt lấy. Quả bóng vàng này chính là thứ đồ chơi yêu thích nhất của nàng…”
Hiểu Khê vừa mới bắt đầu kể chuyện, mười mấy đứa trẻ bỗng nhiên im lặng, chống tay lên cằm, chăm chú lắng nghe từng lời cô kể. Cảnh tượng này khiến Hiểu Khê nhớ lại hình ảnh lúc nhỏ của mình mỗi khi nghe bố kể chuyện, cũng hiếu kì như vậy, tràn đầy hi vọng và háo hức trước một thế giới hoàn toàn xa lạ. Còn ngay lúc này, Hiểu Khê cảm thấy vô cùng mãn nguyện và hạnh phúc. Trước đây toàn là người khác kể chuyện cổ tích cho cô nghe, giờ đến lượt cô kể lại cho người khác nghe, hơn nữa còn có hơn mười thính giả, khác hẳn cảnh một bố một con thủa nào.
“… Nàng công chúa cảm thấy vô cùng tức giận, cầm chú ếch lên, ném mạnh vào tường: “Lần này thì mày nên thành thực đi, đúng là đồ đáng ghét!”
Ai ngờ khi rơi xuống đất, nó không còn là chú ếch nữa mà đã trở thành một hoàng tử. Đó là một chàng hoàng tử có đôi mắt vừa đẹp vừa lương thiện. Thế là tuân theo chỉ ý của quốc vương, chàng trở thành người chồng, người bạn đời thân thiết của nàng công chúa út. Đến lúc này, chàng mới kể cho nàng nghe, chàng đã bị một mụ phù thủy độc ác niệm chú, ngoại trừ nàng công chúa út ra thì không ai khác có thể cứu chàng ra khỏi chiếc giếng sâu thẳm đó…”
Hiểu Khê vừa dứt lời, lũ trẻ đã háo hức hỏi: “Vậy sau đó thì sao hả dì?”
“Sau đó thì công chúa và hoàng tử cùng sống hạnh phúc bên nhau mãi mãi, có lẽ còn sinh ra nhiều tiểu công chúa, tiểu hoàng tử bé nhỏ nữa”. Hiểu Khê phát huy hết sức trí tưởng tượng của mình để trả lời câu hỏi của lũ trẻ, cũng giống y như năm xưa, bố đã làm với cô vậy. Thì ra tất cả mọi đứa trẻ đều giống nhau. Đột nhiên, cô nghe thấy tiếng vỗ tay vang lên, quay đầu lại thì thấy Nguyên Kiệt đang đứng tựa vào cửa, vỗ tay liên hồi.
“Kể chuyện rất sinh động, hấp dẫn, đáng lẽ em phải làm giáo viên mới đúng.”
“Ồ, đợi đến khi nào em kiếm được một món tiền kha khá đã, làm giáo viên mầm non chính là mong muốn của em sau khi lui về ở ẩn”. Hiểu Khê cười đáp.
“Dì ơi, dì ơi, tại sao nhất định phải là công chúa út mới cứu được chàng hoàng tử đó thế?”. Tiểu Đậu Đậu nhất quyết không chịu buông tha cho Hiểu Khê, có lẽ cô bé vẫn rất hiếu kì với câu chuyện này nên tiếp tục đưa ra câu hỏi. Câu hỏi này của cô bé thực sự làm khó cho Hiểu Khê, cô hoàn toàn không biết phải trả lời thế nào. Thật không ngờ một Hiểu Khê thông minh linh hoạt là vậy cũng có lúc bí bách
“Bởi vì công chúa và hoàng tử đã có hẹn ước với nhau từ kiếp trước”. Nguyên Kiệt vỗ yêu lên má của Tiểu Đậu Đậu rồi nói.
“Thế kiếp trước là cái gì, hẹn ước là cái gì ạ?”
Trời ơi, cô nhóc Tiểu Đậu Đậu này có thể đi làm Albert Einstein hayEdisonđấy! Cả hai người đều không biết trả lời ra sao.
“Vậy thế này đi, để lần sau chú với dì sẽ nói cho con nghe được không?”. Không thể giải thích bừa bãi, lại không muốn bị mất hình tượng, hai người đành phải kéo dài thời gian. Đúng là một sách lược hay! Hiểu Khê và Nguyên Kiệt không hẹn mà cùng nhìn nhau mỉm cười. Đây phải chăng chính là cái cụm từ đáng sợ mà người ta thường nói – “ý hợp tâm đầu”?
Loáng một cái đã xế chiều, hai người đành phải lên đường quay trở về.
Trên đường trở về, không khí giữa hai người thoải mái hơn trước rất nhiều.
“Mấy đứa nhỏ này thật quá dễ thương! Cảm ơn anh nhé, em cảm thấy ngày hôm nay rất có ý nghĩa. Anh đã giúp em lần đầu tiên thực hiện được mong ước bao năm nay của mình. Em vẫn luôn nói là sẽ đi đến các cô nhi viện chơi đùa, chăm sóc các em nhỏ nhưng mãi chẳng thực hiện nổi. Rất nhiều người bảo em là giả bộ từ bi. Nhưng hôm nay, cuối cùng em cũng đã thực hiện được”. Hiểu Khê hứng khởi nói, dường như tâm trí vẫn còn quanh quẩn bên cô nhi viện đó.
“Thực ra, chỉ cần có trái tim lương thiện như thế là đủ rồi”. Nguyên Kiệt quay đầu sang, tặng cô một nụ cười.
“Những đứa trẻ đó thực sự đáng thương, từ nhỏ đã thiếu thốn tình thương của cha mẹ.”
“Âu cũng là số phận của chúng. Không biết tương lai, chúng còn gặp bao trắc trở nữa. Con người với con người, số mệnh thực sự khác xa nhau quá nhiều, có kẻ vừa sinh ra đã là vương tôn quý tộc, giàu sang phú quý, người lại là dân đen áo vải, nghèo hèn khổ sở từ trong trứng nước. Nếu số phận đã an bài trước vận mệnh của chúng là trắc trở, gập ghềnh và gian khổ thì những gì chúng ta giúp đỡ được cũng chỉ là bù đắp phần nào mà thôi.”
Chiếc xe dừng lại trước cửa nhà của Hiểu Khê. Cô bước xuống, đúng lúc cô đang định lên lầu thì anh gọi cô lại.
“Hiểu Khê, bụng anh đang sôi sùng sục lên vì đói đây, chúng ta ra ngoài dùng bữa tối được không?”
Hiểu Khê quay đầu lại, mỉm cười đồng ý, bởi thực sự lúc này, bụng cô cũng đang “ca hát véo von” không kém.
Hai người đi tới một quán cánh gà nướng, Nguyên Kiệt gọi rất nhiều bia. Sau khi uống vài cốc, anh bắt đầu nói rất nhiều.
“Hiểu Khê, anh cảm thấy bản thân vô cùng thất bại. Em có biết không? Mối tình đầu của anh quá sâu sắc, khiến mỗi lần anh nhớ lại đều cảm thấy nghẹt thở, bức bối.
Sau đó, anh gặp người bạn gái thứ hai, cô ấy là DJ của một đài truyền hình, bọn anh quen nhau qua một đám bạn chơi thân. Ban đầu, anh bị thu hút bởi giọng nói dịu dàng, ấm áp của cô ấy. Hai người bọn anh đều có cảm tình với nhau. Rất nhanh sau đó, bọn anh chính thức yêu đương. Nhưng bọn anh lại không ở cùng một thành phố, lúc đó, anh bắt đầu biến thành người đàn ông giữa không trung, cứ cuối tuần là kéo va li hành lí chạy như bay đến bên cô ấy. Khoảng thời gian đẹp đẽ đó không kéo dài được lâu, anh dần dần phát hiện ra cô ấy không phải là người con gái trong sáng, thuần khiết như anh vẫn tưởng. Cô ấy thực dụng, rành rọt và hiếu thắng. Cô ấy không bỏ qua bất cứ một cơ hội, một con người nào bên cạnh anh để có thể giúp bản thân thăng tiến. Sau khi nhận ra điều đó, anh quyết định buông tay, còn cô ấy vẫn cố chấp, muốn bọn anh kết hôn. Cô ấy đã về quê anh, nói rất nhiều lời làm tổn thương mẹ anh. Điều này khiến anh vô cùng đau khổ…”
Nguyên Kiệt cứ kể mãi, kể mãi, hoàn toàn không hề chán nản, Hiểu Khê càng nghe càng hứng thú, giống như bản thân mình đang được xem, phân tích và bình luận một cuốn sách vậy. Thế nhưng quá khứ của anh còn phong phú, đặc sắc hơn cả một cuốn sách ngôn tình. Hiểu Khê vừa chăm chú lắng nghe vừa suy nghĩ đánh giá, thông qua đó, cô cảm thấy mình hiểu hơn nhiều về con người anh. Trong anh còn ẩn chứa bao nhiêu câu chuyện bí ẩn nữa? Hiểu Khê thực sự cảm thấy hiếu kì.
“Em có biết không, anh có bốn đứa con đấy!”. Nguyên Kiệt nhấp một ngụm bia, ánh mắt phiêu linh, bay bổng, cảm giác như lúc này, anh đang ở một thế giới khác, cao hơn, xa hơn.
“Hả?”. Hiểu Khê trợn tròn mắt, trong tim như có tiếng trống đập rộn vang.
“Ha ha, là con anh nhận nuôi thôi!”. Anh cười giòn tan, tiếng cười trong trẻo, thiên sứ giống như một đứa trẻ vậy.
“Ở quê, anh có nhận nuôi bốn đứa trẻ, trợ cấp cho chúng đi học, hàng năm, anh đều về đó để kiểm tra thành tích học tập của chúng đấy!”
“Em có biết không Hiểu Khê, anh đã tưởng tượng rất nhiều về cảnh sẽ chải tóc giúp bà xã sau khi kết hôn, kiểu như anh sẽ dùng chiếc lược như thế nào…”
Nghe đến đây, Hiểu Khê cũng bất giác tưởng tượng đến cảnh anh chải đầu cho một cô gái, còn bất giác tưởng tượng bản thân mình chính là nhân vật nữ chính kia nữa chứ!
“Đừng uống nữa, hôm nay anh đã uống quá nhiều rồi!”. Hiểu Khê đứng dậy, cầm lấy cốc bia trong tay anh.
“Anh đang rất vui, để anh uống thêm một cốc nữa thôi!”. Anh nằn nì
“Ừ thì không uống nữa, nhưng em phải hứa rằng đừng đẩy anh ra xa vạn dặm như vậy nữa, có được không?”. Anh ngước mắt lên nhìn Hiểu Khê chân thành nói giọng điệu giống như một đứa trẻ đang ra điều kiện với người lớn thì mới chịu ngoan ngoãn nghe lời vậy.
Cô gật gật đầu, bất giác nhận ra trái tim mình khẽ rung động. Anh bật cười vui vẻ. Hiểu Khê không hiểu nổi bắt đầu từ lúc nào cô đã thích Nguyên Kiệt nữa. Cô chỉ biết mình hoàn toàn bị thu hút bởi cảnh tượng mà Nguyên Kiệt miêu tả. Hiểu Khê đã thực sự động lòng. Và cô của lúc đó vẫn còn ngốc nghếch, ngây ngô chẳng biết cải gì trong tình yêu cả. Nếu đổi lại là người phụ nữ khác thì họ sẽ phản ứng thế nào? Có lẽ bất cứ người con gái nào trong hoàn cảnh này cũng sẽ động lòng như cô.
“Vậy được, em nói không uống thì anh sẽ không uống nữa”. Nguyên Kiệt lập tức đặt cốc bia xuống rồi gọi người thanh toán. Vì Nguyên Kiệt rất say, không thể lái xe nên Hiểu Khê đành phải gọi taxi tự bắt xe về nhà. Lúc sắp bước lên lầu, anh đột nhiên dừng lại gọi cô: “Hiểu Khê!”.
“Gì thế?”
“Chúc em ngủ ngon!” Anh thoáng ngập ngừng rồi đưa ra lời chúc.
“Chúc anh ngủ ngon!”
Ngồi trên ghế xe taxi, Hiểu Khê khẽ nhắm mắt lại, tất cả những cảnh tượng đã xảy ra hôm nay đều tái hiện một cách sinh động và vô cùng rõ ràng trong đầu cô. Chắc chắn đêm nay, cô sẽ lại mất ngủ.