... Chỉ có một tháng.
Ánh mắt Đường Toại liếc qua túi đựng laptop, anh phất tay ra hiệu cho ông cụ rời đi, rồi nhắn tin cho Bạch Tự: “Cậu để quên laptop rồi.” Đợi một lúc không thấy hồi âm, anh định gọi điện, nhưng sau đó lại bấm nút gọi video.
...
Ở phía bên kia, Bạch Tự xem phim một lúc, sau đó ngửi thấy mùi thuốc khử trùng từ bệnh viện trên người mình, liền vào phòng tắm tắm rửa. Lát sau, cậu quấn khăn tắm đi ra và bắt đầu mở kiện hàng mới mua.
Đó là một hộp qυầи ɭóŧ, cửa hàng đang có chương trình khuyến mãi tặng thêm một chiếc vẽ tay chất liệu mới. Trên tấm thiệp nhỏ là những dòng giới thiệu chi tiết về chiếc qυầи ɭóŧ màu hồng này, nào là chất liệu đặc biệt, mặc vào sẽ thoải mái ra sao.
Nó thật sự tốt như người ta nói ư?
Chỉ là có hơi... trẻ con? Phía sau chiếc qυầи ɭóŧ hình chữ nhật có vẽ một trái tim đỏ rực, chính giữa in hình một mũi tên của thần Cupid. Phía trước cũng… không nói nên lời, phần giữa được làm tối màu hơn, bao quanh là các họa tiết hình răng cưa, còn trống thì in đầy những hình hôn môi phóng đại.
Nhưng chất liệu thì thật sự rất tuyệt, chạm vào đã thấy dễ chịu!
Bạch Tự giằng co một hồi, cuối cùng cũng kéo khăn tắm xuống và mặc vào.
Vừa mặc xong, còn chưa kịp soi gương, điện thoại đã reo. Phần mềm thông minh thông báo là Đường Toại, Bạch Tự liền ra lệnh bằng giọng nói: “Nghe máy, bật loa ngoài.”
Video vừa kết nối, trái tim đỏ và mũi tên ngay lập tức hiện lên giữa màn hình. Đường Toại cầm điện thoại, hoàn toàn sững sờ tại chỗ.
Bạch Tự đang chỉnh lại gương, hoàn toàn không biết mình đã bắt máy video. Trước đó, cậu để điện thoại lên giá đỡ, đúng ngay vị trí có thể quay trọn vẹn bóng lưng cậu.
“Sao vậy?” Bạch Tự vừa loay hoay tìm vị trí đặt gương, vừa cố giữ giọng mình lạnh nhạt.
Đường Toại nắm chặt tay, trong video, Bạch Tự chỉ mặc một chiếc qυầи ɭóŧ hình chữ nhật, eo thon chân dài, thân hình hoàn hảo không chỗ chê. Nhưng thu hút nhất vẫn là trái tim đỏ… nó cứ lắc lư theo từng bước đi của Bạch Tự.
Lắc qua lắc lại, làm điện thoại trong tay Đường Toại nóng lên.
“Cậu... laptop... để quên rồi.”
“Ồ, không sao.” Vừa nói, Bạch Tự vừa quay người lại, mặt đối diện với camera điện thoại, cậu ngoái đầu nhìn về phía gương để xem phía sau trông như thế nào.
Cú sốc từ phía trước còn mạnh hơn nữa. Ở vị trí nổi bật đó… Đường Toại chỉ cảm thấy điện thoại nóng đến mức có thể bốc cháy.
Nếu lúc này Bạch Tự quay lại nhìn màn hình...
Nhịp tim đập loạn, cổ họng Đường Toại khô khốc, tâm trí như bị chia làm hai. Tim đập càng lúc càng nhanh, nhưng giọng anh vẫn bình tĩnh như thường: “Nếu không cần gấp, mai tôi mang qua cho cậu.”
Bạch Tự chẳng mảy may phát hiện, lại quay lưng nhìn vào gương: “Được.”
Trái tim đỏ và mũi tên của Cupid một lần nữa chiếm trọn màn hình, táo bạo, Đường Toại nhanh tay bấm nút chụp màn hình.
Bạch Tự thu dọn gương, giọng vang lên: “Còn chuyện gì nữa không?”
Ngay trước khi Bạch Tự quay lại nhìn màn hình, Đường Toại đã kịp cúp máy.
Nghe tiếng "tút tút" vang lên, Bạch Tự hơi thắc mắc: ?? Ơ? Sao cúp nhanh vậy?
Cậu cởi chiếc qυầи ɭóŧ đó ra, cân nhắc sẽ đặt mua riêng một chiếc màu trơn, Bạch Tự bước tới bàn, cầm lấy điện thoại lên xem...
Cuộc gọi video: 3:48.
Cuộc... gọi... video?!
.
Tại sao lại là cuộc gọi video???
Bạch Tự cầm điện thoại, sững sờ tại chỗ.
Vừa rồi là video? Đường Toại đã nhìn thấy sao? Nhìn thấy mình mặc… mặc cái thứ đó?!
Sau một hồi cảm giác như suy sụp vì nghi ngờ nhân sinh, Bạch Tự xấu hổ và tức giận đến mức chỉ muốn đâm đầu vào tường!
"Đinh đong" một tiếng, Đường Toại gửi tới một tin nhắn: “Ngày mai tôi mang máy tính cho cậu, tiện thể đưa cậu đi tới phim trường.”
Bạch Tự: ?? Phản ứng này là sao?
Vẫn còn một chút hy vọng mong manh, Bạch Tự thử hỏi: "Vừa rồi là cuộc gọi video?"
Ở nhà họ Đường, Đường Toại nhìn chằm chằm vào câu hỏi vừa nhận được từ "người bạn trai đáng yêu" trên điện thoại, khóe miệng khẽ nhếch lên, đáp lại: “Video à? Tôi không biết.”
- Người bạn trai đáng yêu: Cậu không nhìn điện thoại sao?
Bạch Tự chưa bao giờ cảm thấy việc chờ đợi một câu trả lời lại căng thẳng như thế này, bất cứ tiếng động nhỏ nào cũng khiến anh giật mình.
- Kẻ keo kiệt: Không, tôi đang xem tài liệu, chắc bấm nhầm thôi.
Bạch Tự thở phào nhẹ nhõm, chân mềm nhũn, ngồi phịch xuống ghế. Điện thoại lại rung lên:
- Kẻ keo kiệt: Có chuyện gì sao?
Bạch Tự vội vàng đáp "Không có gì", sau đó nói mình cần xem kịch bản.
Thực ra sáng nay cậu định đến phim trường, nhưng vì phải ở bệnh viện với Đường Toại, Bạch Tự đã nhờ Hiểu Ninh xin phép nghỉ một ngày.
Vừa mới thoát khỏi cửa tử, Bạch Tự hoàn toàn không còn tâm trạng xem kịch bản. Ngón tay thon dài của cậu chạm vào màn hình, dứt khoát gỡ bỏ phần mềm thông minh, rồi mở cửa sổ trò chuyện khác ra, gõ tin nhắn: "Phần mềm rác rưởi, đánh giá âm một vạn điểm!"