Chương 5

Ngay cả những cuộc đàm phán kinh doanh khó khăn nhất cũng chưa từng khiến anh đau đầu đến vậy.

Dưới ánh mắt của Bạch Tự, Đường Toại lưỡng lự hồi lâu mới thốt ra một câu: “Đừng đi xe.”

“...”

Bạch Tự cạn lời, thật sự phục anh ta rồi, chỉ vì khuyên mình làm một công dân bảo vệ môi trường mà đuổi theo sao?

Giọng điệu bình thản: “Xe đạp quá chậm.” Bạch Tự thầm nghĩ chỉ muốn vớ lấy cái búa mà đập Đường Toại chết đi: “Keo kiệt đến thế à, ba mươi đồng tiền xe cũng đâu phải anh trả!”

“Tôi gọi xe cho cậu!”

Vừa nói xong, Đường Toại liền muốn tự tát mình, anh vỗ trán một cái: “Không phải, chờ đã.”

Hôm nay Bạch Tự bị Đường Toại làm khổ sở đến mức như xác sống: “Lại làm sao nữa?”

Đối mặt với tường, Đường Toại ép mình phải nhanh chóng bình tĩnh lại. Anh lau mặt, quay người lại đối diện với Bạch Tự, trịnh trọng nói: “Đừng bắt xe, tôi sẽ để thư ký đưa cậu về.”

???!

“Mẹ ơi, Đường Toại đập đầu hỏng luôn não rồi sao? Biểu tượng công dân mẫu mực đột nhiên không còn coi trọng bảo vệ môi trường nữa à?” Bạch Tự sao có thể bỏ qua cơ hội này, cậu kéo nhẹ khóe miệng, cố ý nói: “Ồ, xe hơi không thân thiện với môi trường mà.”

Đường Toại: "..."

... Tôi nghe thấy rồi.

Nhưng lời đó vốn là do Đường Toại nói trước, anh nhất thời không phản bác được, đành liếc mắt ra hiệu cho thư ký của mình.

Thư ký An làm việc dưới trướng Đường Toại lâu nay, rất giỏi quan sát và hiểu tình huống, lập tức nắm bắt được cục diện, điềm tĩnh nói: “Bạch tiên sinh xin yên tâm, xe của Đường tổng sử dụng loại dầu máy phù hợp nhất, áp suất lốp và tải trọng luôn được giữ ở trạng thái tốt nhất. Tuyến đường đưa ngài về nhà được định vị bằng GPS tối tân, đảm bảo thiết kế lộ trình về hợp lý nhất cho ngài. Đây là chứng nhận điện tử về tư cách thành viên của liên minh dịch vụ giao thông của tôi, tuyệt đối cung cấp cho ngài hành trình vừa thân thiện với môi trường vừa thoải mái.”

“…”

Vậy… đây chính là sự “thân thiện với môi trường” của tập đoàn tài phiệt sao?

Nhân lúc Bạch Tự còn ngơ ngác, Đường Toại đẩy cậu đi ra ngoài: “Đi nhanh đi, nhớ cẩn thận trên đường.”

Tiễn Bạch Tự đi xong, Đường Toại quay lại phòng bệnh, nụ cười trên môi cũng dần tắt.

Trên giường vẫn còn một đống thẻ ngân hàng, vài chiếc còn rơi xuống đất. Nghĩ lại hành động ngu ngốc của mình vừa rồi, Đường Toại không khỏi cảm thấy hối hận.

Khi nhặt từng chiếc thẻ lên, lý trí của anh cũng dần trở lại.

――Tại sao Bạch Tự lại phải giả vờ như vậy?

Còn những “tiếng nói” đó nữa, chẳng lẽ… là do mình bị đập đầu?

Hàng loạt tin tức xã hội kỳ lạ lóe lên trong đầu Đường Toại như những đoạn phim tua nhanh. Đang cầm thẻ, tay anh khựng lại, ánh mắt vô tình liếc thấy chiếc laptop của Bạch Tự để quên trên bàn.

Quên mang theo?

Tốt quá! Vậy là có lý do để tìm cậu ấy rồi.

Bạch Tự lúc nào cũng tỏ ra lạnh lùng, dù đã đồng ý với lời tỏ tình của mình nhưng vẫn giữ khoảng cách xa vời vợi.

——Nhưng những tiếng nói đó rõ ràng cho anh biết, Bạch Tự không hề lạnh lùng như vậy!

Nghĩ đến đây, Đường Toại gần như không thể chờ thêm, vội vàng lấy điện thoại ra liên lạc với bác sĩ riêng của nhà họ Đường.



Trong phòng khách tầng một theo phong cách Trung Hoa truyền thống, Đường Toại ngồi trên ghế sofa, trước mặt là một đống xét nghiệm dày cộp.

Từ khoa thần kinh, khoa não cho đến tai mũi họng, Đường Toại đều đã kiểm tra qua tất cả các thiết bị hiện đại nhất. Ngoại trừ vài hạng mục chưa xét nghiệm xong, đống phiếu trước mặt rõ ràng đều cho anh biết: ——Cơ thể anh hoàn toàn khỏe mạnh! Không có bất kỳ vấn đề gì.

Vị bác sĩ lão thành này là bác sĩ riêng của nhà họ Đường, nổi tiếng trong giới y học, nhưng đáng tiếc là từ nhỏ Đường Toại đã có sức khỏe tốt, chẳng mấy khi cần đến ông. Hiếm lắm mới có dịp chủ nhân cần, ông cụ cũng muốn cống hiến thêm chút tâm sức để xứng đáng với số tiền mà nhà họ Đường trả hàng năm.

“Nếu thiếu gia thấy vết thương trên đầu lành trong nửa tháng quá lâu, tôi có vài loại thuốc quý hiệu quả nhanh hơn, lát nữa sẽ bảo người mang đến cho ngài.”

Đường Toại bỗng nhiên ngộ ra, nhìn ông cụ với ánh mắt rực sáng, hỏi: “Ông có loại thuốc nào khiến vết thương trên đầu tôi tạm thời không lành được không?”

Ông cụ: “Thiếu gia muốn vết thương lành chậm bao lâu?”

Đường Toại: “Một hai năm?”

“…”

Đường Toại mệt mỏi ngả người vào sofa, ánh mắt trống rỗng nhìn lên trần nhà. Chiếc đèn chùm phong cách châu Âu nạm kim cương, từng mặt cắt của viên kim cương phản chiếu những tia sáng rực rỡ xa hoa.

Anh thật sự không còn tự tin nữa, Bạch Tự quá khép kín, dù đã cố gắng hết sức anh cũng không thể mở ra được một kẽ hở nào. Nếu không nhờ sự cố lần này, anh cũng không biết Bạch Tự vẫn luôn che giấu bản thân.

“... Ít nhất, cũng phải nửa năm chứ?”

Ông cụ ngồi thẳng người trong bộ áo dài Tôn Trung Sơn, thành thật nói: “Thiếu gia, vết thương trên đầu ngài, dù không dùng thuốc, nhiều nhất là một tháng cũng sẽ lành.”